Editor: May
“Tôi…… Tôi nói như vậy khi nào? Anh đừng tự mình não bổ!”
Lạc Thần Hi thiếu chút nữa cắn rớt đầu lưỡi của mình.
Lúc này, nếu cô còn nghe không ra, bình dấm chua của người đàn ông này đã bị đánh nghiêng.
Cô đã làm Mục phu nhân mấy tháng vô ích!
Mục Diệc Thần hừ lạnh một tiếng, cánh tay nắm bên hông cô đột nhiên buộc chặt……
Dưới tình thế cấp bách, linh quang Lạc Thần Hi chợt hiện lên.
Ôm lấy cổ Mục Diệc Thần, nhón mũi chân.
Bỗng nhiên ngăn chặn môi mỏng hoàn mỹ của người đàn ông.
Trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại quen thuộc, Mục Diệc Thần sửng sốt một chút.
Ngay sau đó, mắt đen nheo lại.
Lạc Thần Hi cọ xát ở trên môi cô một hồi lâu, phát hiện người đàn ông này lại có thể không có phản ứng.
Thậm chí mím chặt môi, một bộ dáng không dao động.
Tại sao lại như vậy?
Không phải ngày thường cô chỉ cần tùy tiện cọ hai cái, Mục đại thiếu liền sẽ lập tức biến thành cầm thú sao?
Phía sau, truyền đến tiếng tán thưởng kinh ngạc của cô gái qua đường.
“Oa, đây là chiếc siêu xe gì? Vừa thấy liền biết rất đắt đi!”
“Người đàn ông bên cạnh kia chính là chủ xe đi? Thật soái, thật sự rất soái! Hóa ra trên thế giới thật sự có cực phẩm cao phú soái như vậy!”
“Cô gái kia cũng thật xinh đẹp? Là bạn gái anh ta sao? Lại có thể hôn môi bên đường, ai da, thật là ân ái, quá hâm mộ……”
Mặt Lạc Thần Hi vụt một tiếng đỏ lên.
Nhanh chóng lui về phía sau.
Nhưng ai ngờ cô vừa mới động, Mục Diệc Thần liền ôm lấy eo thon của cô, xoay người nhét cô vào xe thể thao.
Lạc Thần Hi còn chưa có ngồi ổn, người đàn ông liền cường thế áp đảo cô ở trên ghế sau.
Nụ hôn nóng rực, che trời lấp đất, dừng ở trên cánh môi yếu ớt của cô.
Trên ghế sau, truyền đến âm thanh ái muội.
Cẩu độc thân Trác Phong trên ghế điều khiển, lại bị cẩu lương này nghẹn tới rồi.
Tới đón thiếu phu nhân quả nhiên không có chuyện tốt, cũng may anh cố ý không ăn cơm trưa!
Anh đang muốn giống như bình thường, nâng vách ngăn lên.
Bỗng nhiên, một giọng nói nghi hoặc truyền ra từ di động Mục Diệc Thần.
“Đại thiếu gia! Đại thiếu gia, ngài còn ở đó không?! Sẽ không xảy ra chuyện gì đi?”
Nghe được giọng nói của anh Lượng, cả người Mục Diệc Thần cứng đờ.
Vừa rồi vội vã xuống xe bắt người, anh quên cắt đứt điện thoại!
Mà đầu kia điện thoại, anh Lượng là một vị vệ sĩ thập phần chuyên nghiệp, thời khắc để an toàn của cố chủ ở trong lòng.
Mục Diệc Thần càng không trả lời, anh càng khẩn trương.
Đặc biệt là vừa rồi còn nghe được một ít âm thanh kỳ kỳ quái quái……
“Đại thiếu gia, ngài đừng dọa chúng tôi! Không có việc gì liền nói một câu, chúng tôi phải xử lý người phụ nữ này như thế nào……”
Giọng nói anh Lượng càng ngày càng vang.
Trác Phong yên lặng đốt một ngọn nến cho anh ta: Anh Lượng óc heo này, tìm đường chết như vậy, ai cũng cứu không được anh!
Mục Diệc Thần đen mặt, bò dậy từ trên người vợ mình, nhặt di động rớt phía dưới ghế ngồi lên.
Cắn răng, “Ném người về nhà họ Bạch cho tôi!”
Lạc Thần Hi mới vừa ngồi dậy, nghe được lời này, ngẩn ra, “Nhà họ Bạch?”
Mục Diệc Thần không đáp lời, tầm mắt lạnh lùng quét về phía ghế điều khiển, “Còn ngẩn người làm gì? Lái xe đi!”
Trác Phong rụt rụt cổ, nhanh chóng dẫm xuống chân ga.
……
Cửa phòng tạm giam.
Anh Lượng cầm di động, vẻ mặt mộng bức.
Thẳng đến vừa rồi di động truyền ra giọng nói của thiếu phu nhân, anh mới ý thức được, chính mình phạm vào sai lầm gì đó.