Editor: May
Lạc Thần Hi nắm áo sơmi của Mục Diệc Thần, lắc qua lắc lại.
Không bao lâu, liền nắm một cáo áo sơmi thủ công sang quý thành dưa muối khô.
Mục Diệc Thần đè tay nhỏ quấy rối của cô lại, đáy mắt hiện lên một tia tàn khốc.
“Cậu ta lại có thể nói với em những lời này?”
Rất tốt, anh nhớ kỹ!
Lạc Thần Hi nhìn sắc mặt của anh, biết chính mình thành công tố cáo tiểu hắc trạng, lén ở trong lòng làm dấu v.
“Em ngủ trước đi, chuyện của Bạch Tâm Hinh, không có quan hệ với em.”
Nghe được lời này, Lạc Thần Hi do dự một chút, vẫn là nói: “Nhưng mà, vẫn luôn nhốt cô ta…… Cũng không phải là chuyện tốt đi? Anh vẫn là cho cô ta một chút giáo huấn, liền suy xét thả cô ta đi……”
Mục Diệc Thần khó hiểu nhìn chằm chằm cô, “Có ý tứ gì?”
Lạc Thần Hi vội nói: “Tôi đương nhiên ước gì cô ta vĩnh viễn đừng xuất hiện. Nhưng nhà họ Mục và nhà họ Bạch không phải là giao tình không tồi sao? Nếu vẫn luôn không chịu thả người, có thể ảnh hưởng đến anh không……”
Khóe miệng Mục đại thiếu vểnh lên trước, bỗng nhiên cầm tay nhỏ của cô, vỗ đỉnh đầu cô.
Thân thể cũng tùy theo nghiêng về phía trước, nửa đè cô ở trên giường.
“Người phụ nữ ngốc, em là đang lo lắng cho tôi sao? Không thể tưởng được, em để ý tôi như vậy?”
Khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông đột nhiên phóng đại, giọng nói trầm thấp gợi cảm quanh quẩn ở bên tai.
Lạc Thần Hi giật mình một cái, nhanh chóng nói: “Không…… Không phải như thế, Mục Diệc Thần, anh hiểu lầm……”
Đây thật đúng là hiểu lầm thiên đại!
Cô cầu tình cho Bạch Tâm Hinh, là vì Tiểu Xuyến Xuyến nhà cô!
Không hy vọng cô ấy bị chính mình liên lụy, bị Bạch Thế Huân làm khó dễ.
Vừa rồi nói như vậy, là dỗ Mục đại thiếu!
Nhưng mà, Mục Diệc Thần nhìn mặt phiếm ửng hồng mê người của cô gái nhỏ, nội tâm một trận quay cuồng.
Vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếʍ qua vành tai cô.
Giọng nói hơi khàn khàn vang lên: “Không cần ngượng ngùng, tôi biết em da mặt mỏng, nhưng tôi chính là chồng em…… Tôi hiểu tâm ý của em.”
Không không không, anh không hiểu!
Anh thật sự không hiểu!
Lạc Thần Hi ở trong lòng lớn tiếng hò hét, nhưng cánh môi đã bị người đàn ông lấp kín, phát không ra được một chút âm thanh.
Mục Diệc Thần vừa hôn môi cô, vừa duỗi tay cởi nut áo sơmi của mình.
Tay Lạc Thần Hi mới vừa đạt được tự do, liền vội không ngừng đẩy người đàn ông trước người, muốn đẩy anh ra.
Nhưng ai biết, Mục Diệc Thần thuận thế nắm tay nhỏ của cô, trực tiếp ấn về phía ngực của mình.
Dưới bàn tay, truyền đến xúc cảm trơn nhẵn lại tràn đầy co dãn.
Cả người Lạc Thần Hi cứng đờ, khuôn mặt nhỏ bạo hồng.
Tốc độ người đàn ông này cũng quá nhanh đi!
Chỉ với một chút thời gian như vậy, liền…… Liền cởϊ áσ trên ra?
Mục Diệc Thần nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ ngốc lăng của cô, ý cười nơi khóe miệng càng sâu.
“Ngày thường tôi tắm rửa ra ngoài, không phải em cứ nhìn chằm chằm tôi, một bộ dáng hận không thể mở áo tắm dài của tôi sao? Hiện tại, tôi để em tùy tiện sờ, có phải ông xã thực săn sóc hay không?”
Lạc Thần Hi hận không thể cắn chết người đàn ông này!
Ai kêu anh tắm rửa xong, tùy tiện khoác áo tắm dài liền ra ngoài?
Như ẩn như hiện như vậy, làm cô muốn không nhìn cũng khó. Cô đơn giản chính là nhìn nhiều…… vài lần, có thể trách cô sao?
Cô đều hoài nghi, người đàn ông này là cố ý sắc dụ cô!