Editor: May
“Được!”
Lạc Thần Hi đồng ý.
Nếu muốn phỏng vấn, ít nhiều vẫn là phải làm chút chuẩn bị.
Toàn bộ ban ngày Lạc Thần Hi đều đang sửa sang lại thành quả thiết kế gần đây của mình.
Buổi tối, chờ Tiểu Đoàn Tử ngủ, cô bỗng nhiên nghĩ tới Phương Tử Xuyến.
Bộ dáng không cam lòng khi Bạch Thế Huân rời đi, làm cô có chút bất an.
Nghĩ nghĩ, cô cầm lấy di động, gọi dãy số của Phương Tử Xuyến.
“Alo? Tiểu Hi Hi, cậu tìm tớ?”
Giọng nói Phương Tử Xuyến có chút buồn buồn.
Lạc Thần Hi nghi hoặc: “Tiểu Xuyến Xuyến, sao giọng cậu nghe có điểm quái quái? Không phải là xảy ra chuyện gì chứ? Sau khi Bạch Thế Huân trở về, có làm khó dễ cậu hay không?”
Phương Tử Xuyến nhanh chóng ho khan hai tiếng, “Hôm nay tớ mặc quá ít, trúng gió, giống như bị cảm. Cậu yên tâm đi, không có việc gì, Bạch Thế Huân có thể làm gì tớ? Trong công ty anh ta còn một đống lớn chuyện muốn dựa vào tớ xử lý!”
“Phải không? Cậu đừng gạt tớ?” Lạc Thần Hi vẫn là không yên tâm.
“Tiểu Hi Hi, tớ phát hiện hiện tại cậu thật là càng ngày càng dài dòng. Quả nhiên, làm vợ người ta chính là không giống nhau!”
“Cậu……”
Lạc Thần Hi dở khóc dở cười.
“Được rồi, không nói nhiều nữa, tớ còn đang tăng ca!”
Phương Tử Xuyến nhân cơ hội cúp điện thoại.
Lạc Thần Hi nhịn không được nhíu mày, luôn cảm thấy sự tình sẽ không đơn giản như vậy……
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ chính bị đẩy ra.
Mục Diệc Thần bước vào, nhìn thấy cô gái nhỏ cầm di động phát ngốc, nheo nheo mắt.
“Đang xem cái gì? Đã trễ thế này còn không ngủ được? Mới ra viện, liền dám thức đêm?”
Lạc Thần Hi theo bản năng mà nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường.
Mới 9 giờ rưỡi……
Thức đêm cái gì?
Bỗng nhiên, trên tay cô chợt nhẹ, di động bị người đàn ông lấy đi rồi.
Mục Diệc Thần nhìn lướt qua màn hình, nhìn đến ghi chép trò chuyện cuối cùng là “Tiểu Xuyến Xuyến”, mới không chút để ý mà ném điện thoại tới trên sô pha.
“Được rồi, nên ngủ.”
Mục Diệc Thần bế cô lên, đi đến giường lớn.
Lạc Thần Hi bỗng nhiên nghĩ tới cái gì.
Mông vừa dính vào khăn trải giường, lập tức duỗi tay, nắm áo sơmi của Mục Diệc Thần.
“Cái kia, Bạch Tâm Hinh…… Thật sự bị anh bắt sao?”
Chuyện Bạch Tâm Hinh bị bắt, Mục Diệc Thần chưa từng nhắc tới với cô.
Cô vẫn là biết được từ trong miệng Mục Vi Vi và Bạch Thế Huân.
Mục Diệc Thần quét cô một cái, “Sao em mà biết được? Ai nói với em?”
Lạc Thần Hi chuyển tròng mắt, “Hôm nay lúc anh không ở nhà, Bạch nhị thiếu đều tự mình tới cửa tìm tôi, kêu tôi cầu anh thả người.”
Sắc mặt Mục Diệc Thần lập tức lạnh vài phần.
“Bạch Thế Huân lại có thể tới tìm em? Em chuẩn bị cầu tình thay Bạch Tâm Hinh sao?” Anh cười lạnh một tiếng, “Thật là một người phụ nữ ngu ngốc, em quên Bạch Tâm Hinh làm hại em thảm bao nhiêu sao? Người khác tùy tiện nói vài câu, em liền tâm đồng tình tràn lan, có đầu óc không?”
Lạc Thần Hi mếu máo.
Tuy rằng bị mắng, nhưng cô nghe được ra, Mục đại thiếu là đang quan tâm cô.
Nhưng ngữ khí này……
Aizz, tên ngạo kiều hóa trong nhà này, không cứu được rồi!
“Tôi không phải tâm đồng tình tràn lan, mà là…… Bạch nhị thiếu người ta nói, tôi xuất thân như vậy, hoàn toàn ngồi không vững vị trí thiếu phu nhân nhà họ Mục, nếu là lại đắc tội nhà họ Bạch, khẳng định không lăn lộn nổi nữa. Tuy rằng tôi không phải thánh mẫu, nhưng tôi là kẻ nhát gan! Nghe được lời này, đều hù chết bảo bảo.”