Editor: May
Kết quả, nào ngờ, cái gọi là “Có việc” của Bạch Thế Huân, lại có thể giống như chuyện của cô, đều là tới xem Lạc Thần Hi!
“Từ từ, tiểu Xuyến Xuyến……”
Lạc Thần Hi muốn giữ chặt cô ấy.
Nhưng Phương Tử Xuyến lập tức liền lẻn đến phía sau sô pha, ngồi xổm xuống dưới, còn làm một dấu tay im lặng với cô.
Lạc Thần Hi không kịp nói cái gì, cửa phòng đã bị người đẩy ra.
“Lạc Thần Tâm, cô…… sao cô……”
Bạch Thế Huân nhìn thấy phòng khách có người, sửng sốt một chút.
Lạc Thần Hi vội vàng cười gượng một tiếng, thuận miệng giải thích, “Khụ khụ, tôi là thấy gian phòng này tương đối an tĩnh, tính toán ngồi ở chỗ này đọc sách một lát. Bạch nhị thiếu, sao anh lại đột nhiên tới? Hôm nay Diệc Thần không ở nhà……”
“Tôi biết.” Bạch Thế Huân trầm giọng đáp.
Giây tiếp theo, trước mặt Lạc Thần Hi liền xuất hiện một hộp quà tinh mỹ.
“Lạc tiểu thư, hôm nay tôi là cố ý tới tìm cô, muốn thay em gái tôi xin lỗi cô.”
Theo dõi ở hiện trường hỏa hoạn, Bạch Thế Huân đã xem qua.
Sự thật bày ở trước mắt, lại nói như thế nào, cũng là nhà họ Bạch bọn họ đuối lý.
Mục Diệc Thần không chịu thả người, anh cũng không tìm được Bạch Tâm Hinh bị nhốt ở nơi nào.
Nghĩ trước nghĩ sau, chỉ có thể xuống tay từ chỗ Lạc Thần Hi.
Anh thanh thanh cổ họng, thành khẩn nói: “Lạc tiểu thư, tình huống ngày đó, tôi đã đều rõ ràng. Thực xin lỗi, em gái tôi lại có thể động cân não sai lệch như vậy, thiếu chút nữa hại cô táng thân trong biển lửa. Tôi đại biểu toàn bộ nhà họ Bạch, nói tiếng thực xin lỗi với cô. Nơi này có phần lễ mọn, tuy rằng không thể đền bù thương tổn cô đã chịu, nhưng cũng xem như một chút tâm ý của nhà họ Bạch chúng tôi.”
Lạc Thần Hi sửng sốt một chút.
Bạch Thế Huân khách khí như vậy, là cô trước đó không nghĩ tới.
Trước kia, mỗi lần Bạch nhị thiếu nhìn thấy cô đều không có sắc mặt tốt, tận hết sức lực mà châm chọc mỉa mai, cho dù là ở ngay trước mặt Mục Diệc Thần, đều không có một câu lời hay.
Hiện tại thái độ đột nhiên trở nên tốt như vậy……
Vô sự hiến ân cần, khẳng định không phải chuyện tốt.
Lạc Thần Hi nghĩ nghĩ, nói: “Bạch nhị thiếu, anh quá khách khí. Chuyện ngày đó đã qua đi. Cho dù Bạch Tâm Hinh có sai, cũng chỉ là lỗi của một mình cô ta. Diệc Thần cũng tuyệt đối sẽ không sẽ bởi vì chút chuyện này, liền có bất mãn gì với nhà họ Bạch. Anh yên tâm đi.”
Bạch Thế Huân dừng một chút, lại mở miệng lần nữa, “Lạc tiểu thư, nếu cô đã nguôi giận, có thể thay tôi nói với Diệc Thần một chút, để anh ta thả em gái tôi ra không?”
Lạc Thần Hi nhịn không được nhíu mày.
“Bạch nhị thiếu, thật ra mà nói, hôm qua tôi mới biết chuyện Bạch Tâm Hinh bị Diệc Thần nhốt lại. Loại chuyện này, anh ấy không có khả năng nghe tôi, tôi nói cũng vô dụng. Anh là bạn từ nhỏ của Diệc Thần, vì sao không trực tiếp đi tìm anh ấy đi?”
Cô lại không phải thánh mẫu, Bạch Tâm Hinh thiếu chút nữa hại chết cô, cô còn đi cầu tình?
Không có khả năng.
Bạch Thế Huân mím môi, “Tôi cũng biết, tôi có chút làm khó người khác. Nhưng là, Lạc tiểu thư, cô phải biết rằng, giao tình của nhà họ Bạch và nhà họ Mục bày ở nơi này, ngày sau cô còn phải giao tiếp với chúng tôi. Chỉ bằng gia thế của cô, muốn ngồi ổn vị trí Mục thiếu phu nhân cũng không dễ dàng, lại đắc tội nhà họ Bạch chúng tôi, cũng không có chỗ tốt gì với cô. Vẫn là nên khoan dung độ lượng đi!”