Cưới 1 Tặng 1: Giám Đốc Hãy Ký Nhận

Chương 344:

Editor: May

Ngữ khí của anh ta tăng thêm vài phần.

Tính toán thừa dịp Mục Diệc Thần không ở đây, vừa đấm vừa xoa, muốn Lạc Thần Hi nhượng bộ.

Sắc mặt Lạc Thần Hi trầm xuống.

Không chờ cô mở miệng, phía sau sô pha, truyền ra một giọng nói phẫn nộ.

“Bạch Thế Huân, da mặt con người anh cũng quá dày đi? Rõ ràng là em gái anh thiếu chút nữa hại chết người, con còn tới hϊếp bức người bị hại?”

Thình lình nhìn thấy thư ký của mình nhảy ra từ sau sô pha, Bạch Thế Huân lắp bắp kinh hãi.

Phương Tử Xuyến cũng ý thức được chính mình nhất thời xúc động, bại lộ hành tung.

Trường hợp lập tức có điểm xấu hổ.

Bạch Thế Huân hoàn hồn, sắc mặt đen như đáy nồi.

“Phương Tử Xuyến! Sao cô lại ở chỗ này? Cô không phải nên là ở công ty làm việc sao?”

Phương Tử Xuyến nghẹn một chút, “Tôi…… Tôi xin nghỉ! Dù sao chính anh cũng không ở công ty, tôi đương nhiên là có tự do xin nghỉ!”

Cô dứt khoát đi đến bên người Lạc Thần Hi, không chút khách khí trừng mắt nhìn Bạch Thế Huân.

“Ngược lại anh, thừa dịp Mục đại thiếu không ở nhà, chạy tới uy hϊếp vợ anh ta, này xem như có ý tứ gì? Người ta thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn, anh nói hai câu lời hay, đưa một chút lễ vật, liền muốn xóa bỏ toàn bộ? Có phải xem Thần…… Tâm nhà tôi dễ khi dễ không!”

Bạch Thế Huân tức giận đến đau dạ dày.

Thư ký anh tốn lương cao gấp ba giá thị trường mời đến bên người, lại có thể chỉ vào mũi anh, mắng anh!

Chuyện này càng làm cho anh tức giận hơn Mục Diệc Thần không chịu thả người.

“Phương Tử Xuyến, đây là chuyện của tôi với nhà họ Mục, không tới phiên cô xen vào việc người khác!”

Anh cố nén tức giận, chuyển hướng Lạc Thần Hi, tận khả năng phóng mềm ngữ khí.

“Lạc tiểu thư, lời tôi vừa nói, nếu có chỗ nào mạo phạm, xin cô đừng để ý. Nhưng là, tôi cũng chỉ có một đứa em gái là Bạch Tâm Hinh, cha mẹ chúng tôi mất sớm, có thể nói là từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau. Tôi không thể mặc kệ con bé.”

Lạc Thần Hi mím môi.

“Bạch nhị thiếu, tôi đã nói qua, loại chuyện này, tôi thật sự không thể quản. Anh vẫn là trực tiếp tìm Diệc Thần nói chuyện đi.”

Bạch Thế Huân nhìn ra thái độ kiên quyết của cô, biết con đường này không có khả năng đi thông.

Chỉ có thể xoay người rời đi.

Phương Tử Xuyến nhìn bóng dáng của anh, cơn giận còn sót lại chưa tiêu, “Tớ liền nói, ông chủ này của tớ không phải đồ vật! Sao lại có thể không phân biệt được một chút thị phi? Còn không biết xấu hổ tới cửa uy hϊếp cậu, cậu nhanh gọi điện thoại cáo trạng với Mục đại thiếu nhà cậu đi!”

Lạc Thần Hi nhíu nhíu mày, “Tiểu Xuyến Xuyến, cậu ra ngoài làm gì? Đây là biệt thự nhà họ Mục, Bạch Thế Huân lại không có khả năng thật sự làm chuyện quá phận gì, lần này tốt rồi, cậu trở về sẽ không có phiền toái chứ?”

Trong lòng Phương Tử Xuyến có điểm thấp thỏm, ngoài miệng lại nói: “Anh ta có thể làm gì tớ? Tớ là giúp lý không giúp thân, vốn dĩ chính là anh ta không đúng!”

Cô lại hàn huyên với Lạc Thần Hi vài câu, mới cáo từ rời đi.

Mới ra cửa lớn biệt thự, bỗng nhiên, một lực lượng mạnh mẽ truyền đến.

Chế trụ cổ tay cô, túm cô tới trên đường nhỏ chỗ rẽ.

Phương Tử Xuyến hoảng sợ, chờ thấy rõ người trước mặt, sắc mặt lập tức tối đen.

“Bạch Thế Huân, anh muốn làm gì?”

“Phương Tử Xuyến, hiện tại lá gan của cô cũng thật không nhỏ. Ở sau lưng tôi lén chuồn ra ngoài thì thôi, còn dám cố ý đối nghịch với tôi?”