Editor: May
Vậy chuyện cô ta cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tiểu Đoàn Tử, liền thật sự chỉ có thể dùng bốn chữ táng tận lương tâm để hình dung.
“Tại sao lại như vậy? Bạch Tâm Hinh…… cô ta lại có thể đối với Đường Đường như vậy! Rõ ràng mỗi lần cô ta tới nhà của chúng ta, đều biểu hiện đặc biệt thích Đường Đường, còn tặng quà cho con bé, sao sẽ…… Trời ạ, cô ta giả vờ tốt như vậy, thật là thật là đáng sợ!”
Mục Vân Phong nhíu chặt mày lại, “Diệc Thần, lời này sao con không nói sớm?”
“Con đã sớm nói qua không chỉ một lần, nhưng là, các người chịu tin con sao?”
Nhị lão nhà họ Mục đều trầm mặc xuống.
Xác thật, Mục Diệc Thần vẫn luôn kiên quyết đứng ở bên Lạc Thần Hi.
Nhưng là, bọn họ đều có ấn tượng vào trước là chủ, cảm thấy một người phụ nữ đã từng ngược đãi trẻ con, là hoàn toàn không đáng tin tưởng.
Còn cảm thấy Tiểu Đoàn Tử và Mục Diệc Thần đều là bị mê hoặc.
Hiện tại xem ra, người mắt mù tim mù hẳn là bọn họ mới đúng!
Mục Diệc Thần lại nói: “Con đã hỏi qua bác sĩ Phó, ông ấy nói, trước kia Thần Tâm đối với Đường Đường như vậy, có thể là biểu hiện bệnh trầm cảm sau sinh. Cũng là con quan tâm cô ấy không đủ, mới có thể như vậy. Hiện tại sự tình đều đã qua, cô ấy đã sớm hối hận, Đường Đường và cô ấy ở chung rất khá, sự tình trước kia, mọi người đều không cần nhắc lại.”
Nghe được lời này, Đàm Nguyệt Như đột nhiên cả kinh.
“Diệc Thần, con không phải là…… Muốn vẫn luôn ở cùng cô ta đi?”
Mục Diệc Thần quay đầu, tầm mắt dừng trên người một lớn một nhỏ trên giường bệnh, môi mỏng nhếch lên.
“Chúng con đã kết hôn, đến con gái cũng lớn như vậy, chẳng lẽ con còn muốn tìm mẹ kế cho Đường Đường sao?”
Mục Diệc Thần dừng một chút, lại nói: “Con cũng không bắt buộc các người nhất định phải thích cô ấy. Dù sao là vợ của con, con thương cô ấy là được.”
“Nếu các người không muốn nhìn đến cô ấy, tụi con có thể dọn ra ngoài ở, chỉ cần lúc ngẫu nhiên gặp mặt, mọi người tôn trọng lẫn nhau là được.”
Trong khoảng thời gian này đi công tác bên ngoài, anh vẫn luôn suy xét vấn đề này.
Nếu Đàm Nguyệt Như và Lạc Thần Hi không ở chung được, anh đã làm tốt chuẩn bị cùng Tiểu Đoàn Tử đi bồi cô gái nhỏ của anh.
Nghe được lời này, Đàm Nguyệt Như lập tức nóng nảy lên.
“Diệc Thần, con đừng như vậy, mẹ không phải ý tứ này…… Ta không phải không muốn nhìn thấy cô ta, thật là…… Chỉ là trước kia hiểu lầm cô ta. Hiện tại, ta biết cô ta là thiệt tình đối tốt với Đường Đường, cũng đối tốt với con, sao sẽ không thích cô ta chứ?”
Đàm Nguyệt Như vội vã không ngừng giải thích.
Thằng nhóc thúi trong nhà trưởng thành, dọn ra ngoài ngược lại cũng không có gì.
Nhưng cứ như vậy, không phải bà sẽ không thể thường xuyên nhìn đến Tiểu Đoàn Tử đáng yêu sao?
Lại nói, hiện tại ngẫm lại, đứa con dâu này cũng không quá kém cỏi.
Ngày đó ở trên tiệc mừng thọ của Bạch lão gia tử, lời nói việc làm khéo léo, tự nhiên hào phóng, thực cho nhà họ Mục thể diện.
Nếu không phải lúc ấy có thành kiến với cô, thật ra Đàm Nguyệt Như còn rất thưởng thức cô gái này.
Nhưng mà, Mục Diệc Thần cũng không xem lời này là thật.
Lắc lắc đầu, “Mẹ, người không cần miễn cưỡng chính mình. Được rồi, hiện tại đều đã đã trễ thế này, người và ba vẫn là về nhà nghỉ ngơi đi, bệnh viện có con là được. Các người yên tâm, con sẽ chiếu cố Đường Đường.”