Editor: May
Nói xong, anh xoay người trở lại phòng bệnh.
“Nhưng mà, Diệc Thần……”
Đàm Nguyệt Như còn muốn đuổi theo, Mục Vân Phong giữ bà từ phía sau.
“Được rồi, Nguyệt Như, chúng ta trở về đi, để cho một nhà ba người bọn chúng ở riêng một lát, đừng quấy rầy bọn họ. Hôm nay Diệc Thần chính là bị dọa đến không nhẹ!”
Lúc này Đàm Nguyệt Như mới dừng bước, quay đầu, mặt đầy bất an.
“Vân Phong à, hiện tại làm thế nào mới tốt? Đều do tôi già hồ đồ, tin sai người rồi! Hiện tại tốt rồi, nếu Diệc Thần không chịu tha thứ cho tôi, vậy làm sao bây giờ? Còn có, tôi hiểu lầm Lạc Thần Tâm lâu như vậy, cảm giác thật xin lỗi cô ấy……”
Mục Vân Phong ôm bà vào trong lòng ngực, vỗ vỗ lưng bà.
“Bà đó, vẫn là yên tâm đi. Dù sao Diệc Thần cũng là con trai chúng ta, sao có thể sẽ mang thù? Nó chỉ là yêu vợ sốt ruột, sợ bà khi dễ vợ nó, đây chính là di truyền của nhà họ Mục chúng ta…… Nếu bà cảm thấy thực xin lỗi con dâu, liền đối tốt với nó một chút. Chỉ cần thành tâm, bọn chúng khẳng định có thể hiểu rõ ý tốt của bà.”
Đàm Nguyệt Như vừa nghe, liên tục gật đầu.
“Đúng vậy, ông xã, vẫn là ông nói đúng! Vậy chúng ta nhanh trở về đi! Tôi muốn đích thân hầm canh gà, bồi bổ cho con dâu!”
Bà lôi kéo Mục Vân Phong, xoay người liền đi.
Mục Vân Phong dở khóc dở cười, “Vậy bà cũng không cần gấp như vậy?”
Vợ ông thật đúng là một người thẳng tính, thích ai chán ghét ai, đều trực tiếp như vậy.
Đã ở tuổi này rồi, vẫn là giống như lúc tuổi trẻ.
……
Mục Diệc Thần vào phòng bệnh.
Y tá thức thời đứng dậy rời đi, đóng cửa phòng lại, để không gian lại cho một nhà ba người này.
Trên giường bệnh, Tiểu Đoàn Tử ghé vào bên người Lạc Thần Hi, mắt to không chớp mắt nhìn chằm chằm cô.
Nhưng rất cẩn thận không có đυ.ng chạm đến cô.
Mục Diệc Thần ngồi xuống ở mép giường, duỗi tay đi ôm con gái.
“Đường Đường, đã khuya, con nên ngủ.”
Tiểu Đoàn Tử nâng đầu nhỏ lên, dùng sức lắc đầu, “Đường Đường không mệt, Đường Đường không ngủ được! Ba, sao chị còn chưa có tỉnh?”
“Không phải ba nói sao? Hôm nay chị mệt mỏi, ngủ rồi.”
Mục Diệc Thần không giải thích chuyện Lạc Thần Hi hôn mê, sợ dọa đến Tiểu Đoàn Tử.
Tiểu Đoàn Tử nghiêng đầu nhỏ, suy nghĩ một hồi lâu.
Đột nhiên mở miệng, “Ba, lúc mỹ nhân ngủ, vương tử hôn một cái liền có thể tỉnh lại nha! Người mau hôn chị, để chị dậy bồi Đường Đường.”
Mục Diệc Thần ngẩn ra.
Ánh mắt theo bản năng dừng ở trên cánh môi Lạc Thần Hi.
Hình môi cô gái nhỏ cực kỳ hoàn mỹ, lúc nhẹ nhàng nhấp lên, như là nụ hoa hồng nhạt đợi nở.
Nhớ lại cảm giác hôn môi cô, hầu kết Mục Diệc Thần lăn lộn trên dưới một chút.
Không tự chủ được cúi người về phía trước.
Một cánh tay chống đỡ thân thể, treo ở phía trên Lạc Thần Hi.
Hai người dần dần tới gần.
Liền ở khi sắp đυ.ng tới……
“Ba mau hôn!”
Tiếng nói mềm mại của Tiểu Đoàn Tử, bỗng nhiên vang lên ở bên tai anh.
Cả người Mục Diệc Thần cứng đờ.
Quay đầu nhìn, Tiểu Đoàn Tử đang ngồi quỳ ở mép giường, hai tay béo nhỏ nâng quai hàm, mắt to ngập nước chớp chớp, không chớp mắt nhìn bọn họ chằm chằm.
Mục Diệc Thần đột nhiên tỉnh táo lại, nhíu nhíu mày.
Tiểu Đoàn Tử vẻ mặt không rõ nguyên do, bất mãn chu cái miệng nhỏ, “Ba, vì sao không hôn chị? Đường Đường muốn chị.”
Mục Diệc Thần âm thầm cắn răng, nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ thịt đô đô của bé.