Editor: May
“Cũng may, Diệc Thần kiên trì muốn vào đi cứu cô ta, nếu không……”
Nói tới đây, Mục Vân Phong nhíu mày lên, không nói được nữa.
Trong lòng có vài phần nghĩ mà sợ.
Nếu không phải Mục Diệc Thần kiên trì cứu người, chỉ sợ con dâu liền thật sự muốn chết ở bên trong.
Mà Bạch Tâm Hinh chạy ra ngoài thời gian sớm như vậy, chứng minh cô ta khẳng định là lửa vừa nổi lên liền chạy đi, hoàn toàn không quản Tiểu Đoàn Tử.
Cố tình cô ta còn có mặt mũi nói lời nói dối như vậy, để cho bọn họ cho rằng, cô ta mới là ân nhân cứu mạng Tiểu Đoàn Tử!
Khuôn mặt Đàm Nguyệt Như tràn đầy vẻ khϊếp sợ!
Bà thật sự không thể tưởng được, chân tướng sự tình lại có thể sẽ là như thế này!
“Sao lại sẽ…… Tại sao lại như vậy? Tâm Hinh nó…… sao nó sẽ làm chuyện như vậy, lại có thể nói dối ở trên chuyện này! Đây chính là chuyện liên quan đến mạng người! Chẳng lẽ nó không biết tính nghiêm trọng của sự việc sao?”
Nếu không phải sự thật bày ở trước mắt, bà thật là nằm mơ cũng không thể tưởng được, cô gái bà nhìn từ nhỏ đến lớn, sẽ biến thành như bây giờ.
Khi còn nhỏ, Bạch Tâm Hinh rõ ràng là một cô bé đơn thuần đáng yêu.
Đáy mắt Mục Diệc Thần hiện lên một tia lạnh lẽo, cười nhạo một tiếng, “Sao cô ta sẽ không biết? Cô ta chỉ là thật sự hy vọng vợ con chết thôi!”
“Này…… Này……”
Đàm Nguyệt Như chịu đả kích lớn.
“Còn có, người cho rằng cô ta là thiệt tình thích Đường Đường?”
Mục Diệc Thần lạnh lùng mở miệng, “Nếu Bạch Tâm Hinh thật sự thích Đường Đường, liền sẽ không cố ý ở bên tai con bé nhắc tới……”
Nói tới đây, anh bỗng nhiên nhớ tới Tiểu Đoàn Tử còn ở bên cạnh, đột nhiên ngậm miệng lại.
Nhưng nói đến phân thượng này, sao nhị lão nhà họ Mục còn không rõ.
Mục Diệc Thần chỉ, rõ ràng chính là chuyện Tiểu Đoàn Tử đã chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ vào mấy ngày hôm trước.
“Cái gì? Chuyện kia cũng là Tâm Hinh……? Nhưng mà, này…… Sao có thể? Có thể là hiểu lầm nó hay không? Chẳng lẽ nó…… nó còn có thể xuống tay với đứa bé sao?”
Đàm Nguyệt Như nhịn không được mở to hai mắt nhìn.
Bà hoàn toàn là không nghĩ tới loại khả năng này!
Mục Diệc Thần giơ tay gọi y tá tá, để cô ta hỗ trợ nhìn Đường Đường.
Chính mình đưa Đàm Nguyệt Như và Mục Vân Phong tới cửa.
“Mẹ, đến bây giờ người còn tin tưởng Bạch Tâm Hinh? Cô ta có chuyện gì mà không làm được?”
Tiểu Đoàn Tử không ở bên người, Mục Diệc Thần nói chuyện cũng không có cố kỵ.
“Trong nhà không có theo dõi, nhưng phản ứng của Đường Đường chính là chứng cứ! Mẹ, người hẳn là không có chú ý qua? Buổi tối ngày đó, lúc bác sĩ Phó tới, chỉ cần Bạch Tâm Hinh ở đó, Đường Đường liền vẫn luôn khóc, thẳng đến cô ta đi rồi, Đường Đường mới an tĩnh lại……”
Đàm Nguyệt Như ngẩn ra, “Con vừa nói như vậy, giống như…… Xác thật là như thế……”
“Sau lại con chuyên môn hỏi qua bác sĩ Phó, ông ấy nói, chỉ có người kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến Đường Đường ở hiện trường, mới có thể tạo ra kết quả như vậy, nhưng lúc ấy vợ con đều đã tránh trong phòng, chuyện này làm cho người không thể lý giải. Cho nên, giải thích duy nhất cũng chỉ có một, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Đường Đường, chính là Bạch Tâm Hinh!”
“Nếu các người còn có nghi vấn, có thể tìm bác sĩ Phó hỏi rõ ràng một chút.”
Lời nói của Mục Diệc Thần, như là một thùng nước lạnh, hắt ở trên đầu Đàm Nguyệt Như.
Nếu nói, vừa rồi Bạch Tâm Hinh nói dối, còn có thể nói là tâm ghen ghét quấy phá, nhất thời đánh mất lý trí.