Editor: May
“Video theo dõi?!”
Ở dưới khϊếp sợ nhìn chăm chú của nhị lão, Trác Phong click mở một văn kiện.
Trên màn hình, xuất hiện hình ảnh trắng đen mơ hồ.
Tuy rằng màn ảnh có điểm lệch, nhưng vẫn là có thể thấy được, vị trí biểu hiện hình ảnh, chính là quán KFC bọn họ đi qua lúc giữa trưa kia.
Theo dõi tái hiện trường hợp hoả hoạn phát sinh.
Tốc độ lửa lan tràn thực mau, ngay từ đầu lửa nhỏ, ở trong vòng vài phút, liền biến thành lửa lớn, nuốt sống toàn bộ toàn nhà.
Người bên trong liều mạng chen ra ngoài.
Trường hợp hỗn loạn tới cực điểm.
Cho dù theo dõi không có âm thanh, cũng có thể cảm nhận được cái loại không khí khẩn trương khủng bố lúc ấy.
“Nhìn thấy chưa? Bạch Tâm Hinh ra ngoài.”
Nhị lão đang xem đến nhập thần, bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói của Mục Diệc Thần.
Dọa bọn họ hoảng sợ.
Mục Diệc Thần đến gần, ngón tay chỉ ở trên màn hình, “Liền ở chỗ này.”
Đàm Nguyệt Như nhìn kỹ, “Không sai, thật đúng là con bé! Hôm nay nó mặc chính là quần áo này. Từ từ, Đường Đường đâu? Đường Đường ở đâu?”
Trong hình ảnh theo dõi, Bạch Tâm Hinh té ngã lộn nhào chen ra từ trong đám người.
Bộ dáng mặt xám mày tro, đâu còn có một chút bóng dáng siêu mẫu đệ nhất?
Hơn nữa, có thể nhìn thấy rất rõ ràng, cô ta chỉ có một mình, hoàn toàn không có giống như cô ta nói vậy, ôm Tiểu Đoàn Tử.
Mục Vân Phong cũng tiến qua, nhíu mày.
“Thật đúng là kfy quái! Vậy Đường Đường nhà chúng ta đâu? Nó luôn không thể là tự mình chạy ra ngoài đi?”
Lúc ấy trường hợp hỗn loạn như vậy, đứa bé nhỏ như vậy hoàn toàn không có khả năng tự mình chạy ra.
Nghe được lời này, trái tim Mục Diệc Thần run rẩy một chút.
Tiếng nói cũng trở nên trầm thấp vài phần, “Ba, mẹ, các người xem nơi này.”
Ngón tay anh di động một chút, dừng ở phía trước cánh cửa sổ phía bên phải màn hình.
“Nơi này có cái gì không đúng?” Đàm Nguyệt Như kỳ quái hỏi.
Trong phòng khói đặc cuồn cuộn, cửa sổ tối om, chỉ có thể nhìn đến thường thường nhoáng lên ngọn lửa, thật sự thấy không rõ tình huống bên trong.
Nhưng chưa đến vài giây, một đoàn màu trắng, như là một đồ vật được bao vây, bị người ném ra từ bên trong.
Nhìn một đoàn này lăn trên mặt đất, Đàm Nguyệt Như và Mục Vân Phong đều theo bản năng mà khẩn trương lên.
Không đợi bọn họ phản ứng lại, trên màn hình, Bạch Tâm Hinh ngồi dưới đất bỗng nhiên nhảy dựng lên, chạy tới, khom lưng bế một đoàn kia lên.
Hơn nữa, nhanh chóng lột bỏ áo màu trắng bọc ở bên ngoài, ném tới một bên.
Đàm Nguyệt Như mở to hai mắt nhìn, “Này…… Này sẽ không phải chính là…… Chính là……”
Mục Diệc Thần gật đầu, “Không sai, đây là Đường Đường…… Xem, xe cứu hỏa tới rồi, các người cũng tới rồi.”
Trên màn hình, hai bóng người chạy về phía Bạch Tâm Hinh, thực rõ ràng chính là Đàm Nguyệt Như và Mục Vân Phong.
Hình ảnh kế tiếp, liền không cần thiết xem nữa.
Trong đầu Đàm Nguyệt Như vang lên ầm ầm, loạn thành một đoàn.
Hình ảnh video theo biểu hiện, chênh lệch quá lớn tưởng tượng của bà!
“Không đúng…… Tâm Hinh rõ ràng nói, là nó mang Đường Đường chạy ra…… cho dù nó nói dối, ta vẫn là không rõ, Đường Đường sao sẽ…… sẽ ra ngoài từ cửa sổ?”
Mục Vân Phong ngược lại hiểu được, “Xem ra, hẳn là Lạc Thần Tâm mang theo Đường Đường một đường chạy ra. Nhưng cô ta ra ngoài quá muộn, lửa lớn đã phong bế cửa lớn, cho nên, chỉ có thể ném Đường Đường ra từ cửa sổ. Tôi nhìn thấy đoạn sau theo dõi, khung cửa sổ sập xuống, phỏng chừng chính cô ta không kịp ra ngoài, bị nhốt ở bên trong.”