Cưới 1 Tặng 1: Giám Đốc Hãy Ký Nhận

Chương 326:

Editor: May

Nói nói, cô lại muốn khóc.

Mục Diệc Thần ôm lấy bé, “Đường Đường không sợ, ba bảo vệ các người, ba sẽ bảo hộ con và chị, các người đều là bảo bối của ta.”

Tiểu Đoàn Tử trốn ở trước ngực rộng lớn của ba, thân thể nhỏ run rẩy dần dần bình phục.

Mục Diệc Thần nhíu mày lại, nghĩ đến lời nói của Tiểu Đoàn Tử, trong lòng một trận đau đớn.

Khó có thể tưởng tượng, lúc ấy cô gái nhỏ của anh sẽ sợ hãi cỡ nào.

Nhưng chính là như vậy, cô vẫn là đưa Tiểu Đoàn Tử lông tóc vô thương ra ngoài.

“Diệc Thần, con muốn đem Đường Đường đi nơi nào?!”

Đàm Nguyệt Như bước nhanh đi đến.

Mục Diệc Thần không quay đầu lại, “Mẹ, người đi nghỉ ngơi đi, Đường Đường giao cho con là được.”

Đàm Nguyệt Như thấy bộ dáng không để bụng của anh, tức giận nói: “Con nhìn xem con, làm ba kiểu gì vậy? Đường Đường bị kinh hách, còn đưa nó tới bên này? Biết rõ người phụ nữ này ném xuống Đường Đường, chỉ lo tự mình chạy trốn, sao có thể để bọn họ ở bên nhau?”

Mục Diệc Thần nhíu mày lại.

Không chờ anh mở miệng, Tiểu Đoàn Tử đột nhiên lộ ra đầu nhỏ từ trên vai anh.

Chu cái miệng nhỏ, giận trừng mắt nhìn Đàm Nguyệt Như, “Chị mới không có ném xuống Đường Đường! Chị ôm Đường Đường vẫn luôn chạy, nếu không phải bởi vì Đường Đường, chị liền sẽ không té ngã……”

Cái miệng nhỏ của Tiểu Đoàn Tử mở ra, lại muốn khóc.

Mục Diệc Thần nhanh chóng vỗ lưng bé, dỗ bé.

Đồng thời, quay đầu nhìn về phía Đàm Nguyệt Như vẻ mặt kinh ngạc.

“Mẹ, người nghe được Đường Đường nói chưa? Mang Đường Đường chạy ra ngoài chính là cô ấy, không phải Bạch Tâm Hinh!”

“Cái gì?! Này…… Sao có thể?”

Đàm Nguyệt Như theo bản năng liền phủ nhận.

“Sao lại không có khả năng?”

“Này…… Giữa trưa lúc ta và ba con đuổi tới KFC, rõ ràng nhìn thấy là Tâm Hinh ôm Đường Đường, chân nó còn bị trật! Mà Lạc Thần Tâm…… Cô hoàn toàn không có ở cùng Đường Đường, người sao có thể là cô ta cứu?”

Đàm Nguyệt Như để sát vào Tiểu Đoàn Tử, “Đường Đường, cháu nói cho bà nội nghe, mang cháu chạy ra ngoài là ai?”

Tiểu Đoàn Tử vừa nhấc đầu nhỏ, lớn tiếng nói: “Là chị! Chị vẫn luôn ở cùng Đường Đường! Bà nội mắng chị, bà nội là người xấu!”

Nói xong, bé một phen đẩy Đàm Nguyệt Như ra, nhào vào trong lòng ngực Mục Diệc Thần.

Chỉ có ba tin tưởng chị, ba là người ba tốt!

Đàm Nguyệt Như vẻ mặt bi thương. Bà lại có thể bị Tiểu Đoàn Tử ghét bỏ!

“Này…… Chính là, này vẫn là giải thích không thông? Nếu người là cô ta cứu, vì sao cô ta không cùng nhau chạy ra với Đường Đường? Có phải Đường Đường bị kinh hách, quên rốt cuộc là ai cứu nó không?”

Mục Diệc Thần xốc xốc môi mỏng, “Đường Đường có thể sẽ nhớ lầm, nhưng camera cũng sẽ không gạt người.”

“Có ý tứ gì?” Đàm Nguyệt Như nghi hoặc.

Mục Diệc Thần gọi điện thoại.

Không bao lâu, Trác Phong liền xuất hiện ở cửa phòng bệnh.

“Đại thiếu gia, thứ ngài kêu tôi đi lấy, tôi đã mang đến.”

Mục Diệc Thần gật gật đầu, “Liền phát ở chỗ này đi.”

Trác Phong lên tiếng, đặt laptop ở trên tủ đầu giường, sau đó, lấy từ trong túi ra một cái USB, cắm lên.

Mục Vân Phong tiến vào theo sau Đàm Nguyệt Như, đều là không hiểu ra sao, khó hiểu nhìn anh.

“Trợ lý Trác, cậu đây là muốn làm cái gì?”

Trác Phong vừa thao tác máy tính, vừa nói: “Đối diện KFC phát sinh hoả hoạn hôm nay chính là một office building cao cấp, đại thiếu gia biết giao lộ bên kia có một cái cameras, cho nên cố ý kêu tôi đi lấy video theo dõi.”