Cưới 1 Tặng 1: Giám Đốc Hãy Ký Nhận

Chương 298:

Editor: May

Hành động ủa Lạc Thần Tâm, cô chỉ là nghe được, cả người liền nổi lên da gà, vừa khϊếp sợ lại phẫn nộ.

Khó có thể tưởng tượng, lúc ấy Tiểu Đoàn Tử chỉ có mấy tháng, đã trải qua hết thảy chuyện này, nên là sợ hãi cỡ nào!

Sao người phụ nữ kia có thể hạ độc thủ với Tiểu Đoàn Tử đáng yêu như vậy!

Trái tim Lạc Thần Hi đều nắm thành một đoàn, đau lòng đến nói không ra lời.

Mục Diệc Thần nhìn đến bộ dáng của cô, lại hiểu lầm.

Cho rằng cô đang hối hận khi trẻ tuổi không hiểu chuyện, thương tổn Tiểu Đoàn Tử.

Lập tức mềm lòng, “Hiện tại Đường Đường ở chỗ mẹ tôi, bà sẽ không để cô gặp nó. Chờ Đường Đường ngủ rồi, tôi lại mang cô đi qua.”

Lạc Thần Hi kích động nói: “Thật tốt quá! Tôi nhất định phải tận mắt nhìn thấy đến Đường Đường, mới có thể yên tâm.”

Mục Diệc Thần nhìn đôi mắt thanh triệt của cô, bỗng nhiên chế trụ cằm cô.

Cúi đầu cắn một cái trên cánh môi cô.

“Nếu là diễn kịch, vậy phải diễn cả đời, hiểu không?”

Mục Diệc Thần trở lại phòng trẻ em.

Bạch Tâm Hinh đã đi trở về.

Đàm Nguyệt Như và Mục Vân Phong vây quanh ở bên người một bác sĩ trung niên, mặt đầy nôn nóng hỏi không ngừng.

“Bác sĩ Phó, Đường Đường thế nào?”

Phó bác sĩ trầm giọng nói: “Tôi đã làm thôi miên ám chỉ với bạn nhỏ Mục Điềm Tâm, hiện tại, cảm xúc cô bé đã ổn định xuống.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi……” Đàm Nguyệt Như nhẹ nhàng thở ra.

“Chỉ là……”

Bác sĩ Phó dừng một chút, lại nói: “Chỉ là, hiện tại cô bé chỉ là tạm thời quên đoạn ký ức kia, nếu lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vẫn là có thể phát bệnh. Tôi phải thôi miên nhiều lần cho cô bé, ít nhất muốn một tuần. Ở trong quá trình này, tuyệt đối không thể phát sinh bất luận tình huống gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cô bé.”

“Không phải tôi nói lời đe dọa, nhưng nếu người bạn nhỏ luôn bị bắt nhớ lại tình huống ngay lúc đó, nếu nghiêm trọng, thậm chí có thể làm cho tinh thần phân liệt.”

Đàm Nguyệt Như vội gật đầu không ngừng, “Được, ông yên tâm đi. Tôi nhất định sẽ không để người kí©ɧ ŧɧí©ɧ Đường Đường lại xuất hiện.”

Sau khi bác sĩ Phó rời đi, bà lập tức chuyển hướng Mục Diệc Thần, sắc mặt trầm xuống.

“Con nghe được lời bác sĩ Phó đi? Đi kêu Lạc Thần Tâm, bắt cô ta cút khỏi nhà họ Mục! Các người lập tức ly hôn cho ta!”

Mục Diệc Thần vẫn luôn mặt vô biểu tình đứng ở bên cạnh.

Nghe được lời này, anh nhíu mày lên, nhàn nhạt mở miệng, “Con sẽ không ly hôn với cô ấy.”

Đàm Nguyệt Như không thở được, che kín ngực.

“Con…… con quả thực là muốn tức chết ta! Đường Đường chính là con gái con, nó đều bị người phụ nữ kia hại thành như vậy, con còn muốn che chở cô ta? Rốt cuộc cô ta có điểm gì tốt? Con quả thực chính là bị cô ta mê choáng đầu! Aizz, sao con lại biến thành như vậy!”

Mục Vân Phong chạy nhanh qua, đỡ phu nhân, quay đầu căm tức nhìn Mục Diệc Thần.

“Nhìn xem, con chọc mẹ con tức thành như vậy! Quả thực là kỳ cục! Còn không nhanh đi làm theo lời mẹ con?”

Mục Diệc Thần quét khuôn mặt tràn đầu tức giận của ba một cái, không để ý đến ông.

Đừng nhìn ở bên ngoài, Mục chủ tịch uy phong bát diện, ở nhà, lời nói hoàn toàn không tính toán gì hết.

Anh trực tiếp chuyển tầm mắt về phía Đàm Nguyệt Như, “Vừa rồi con đã nói, người kí©ɧ ŧɧí©ɧ Đường Đường không phải cô ấy.”

Đàm Nguyệt Như hoàn toàn không tin, “Con nói bừa cái gì đó? Rõ ràng chính là cô ta! Ta đều thấy được, cô ta còn dám vu khống Tâm Hinh?”