Editor: May
Nhưng mà, trái tim cô co rút đau đớn từng đợt, cảm giác chính mình đã bên bờ hít thở không thông.
Lạc Thần Hi rút tay trở về, muốn tránh thoát trói buộc của anh.
Nào ngờ, Mục Diệc Thần không những không buông tay, ngược lại dùng sức kéo một cái, xoay người, ấn bả vai cô ở trên tường.
Anh nhìn xuống cô gái nhỏ từ trên cao.
Rõ ràng là biểu tình cường ngạnh quật cường, nhưng khóe mắt phiếm hồng lại bán đứng cô.
“Tôi đã từng nói qua, tôi có thể tin tưởng cô, nhưng tín nhiệm của tôi chỉ có một lần!”
Ánh mắt Mục Diệc Thần quá chuyên chú, quá nguy hiểm.
Lạc Thần Hi không tự chủ được mà cắn cánh môi, ngừng hô hấp.
Người đàn ông mở miệng, “Đừng gạt tôi!”
“Tôi không lừa anh! Tôi nói đều là sự thật!”
Lạc Thần Hi nhanh chóng lớn tiếng kêu lên.
Mục Diệc Thần nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, buông lỏng tay ra, “Được rồi, nếu cô nói, tôi liền tin tưởng cô.”
“A?!”
Lạc Thần Hi ngẩn ra, còn chưa khôi phục lại từ trong cảm xúc bi phẫn vừa rồi.
Mục Diệc Thần nhìn bộ dáng ngây ngốc của cô, nhịn không được giơ tay, nhéo nhéo mặt cô.
“Tôi phát hiện, lúc cô ngây ngốc lên, thật sự rất giống với Đường Đường.”
Lạc Thần Hi bị anh niết đau, ngược lại lập tức tỉnh táo lại, bắt một cái đã bắt được bàn tay to của anh, nhìn anh thẳng lăng lăng.
“Mục Diệc Thần, anh tin tưởng lời tôi? Anh tin tưởng là Bạch Tâm Hinh làm Đường Đường khóc?”
Mục Diệc Thần nhướng mày, “Sao lại kinh ngạc như vậy? Chẳng lẽ, thật ra cô là gạt tôi?”
“Không không không, tôi đương nhiên không phải lừa gạt anh! Mỗi một chữ tôi nói đều là sự thật! Nhưng mà anh…… sao anh sẽ……”
Cô như thế nào cũng không thể tưởng được, Mục Diệc Thần lại có thể không cần chứng cứ, liền lựa chọn đứng ở phía cô.
Mục Diệc Thần thấy cô phát ngốc, nhân cơ hội nhéo thêm vài cái trên gương mặt trắng nõn của cô.
Âm thầm cảm thán, xúc cảm thật tốt.
“Tôi nói sẽ tin cô, chẳng lẽ là lời nói dối? Tôi tin tưởng cô không giống trước kia, là thiệt tình thích Đường Đường.”
Nếu Bạch Tâm Hinh không có nhiều hơn một câu, nói Lạc Thần Hi “Thường xuyên lén ngược đãi Đường Đường”, vậy anh còn có thể tin tưởng lời cô ta.
Rốt cuộc, một người mẹ nóng lòng muốn cho đứa bé gọi mẹ, làm ra chút chuyện quá kích, thật không tính hiếm lạ.
Nhưng mà, muốn nói cô ngày thường liền ngược đãi con gái, Mục Diệc Thần là tuyệt đối không tin.
Từ khi cô gái nhỏ gả vào nhà họ Mục, mỗi ngày tươi cười trên mặt Tiểu Đoàn Tử càng ngày càng nhiều, càng ngày càng hoạt bát đáng yêu.
Những thứ đó, tuyệt đối không tạo giả được.
Nếu đối xử không tốt với Tiểu Đoàn Tử, Tiểu Đoàn Tử sao có thể ỷ lại cô như vậy?
Nghe được lời này, cục đá trong lòng Lạc Thần Hi rốt cuộc rơi xuống đất.
Cô tiến lên vài bước, nắm áo sơ mi của Mục Diệc Thần, “Vậy…… Anh có thể mang tôi đi thăm Đường Đường không? Tôi vẫn luôn thực lo lắng cho con bé, nhưng Mục phu nhân không cho tôi vào phòng……”
Mục Diệc Thần lắc lắc đầu, “Không được.”
“A? Vì sao?”
“Bác sĩ tâm lý của Đường Đường còn chưa tới, chờ ông ta tới khám cho Đường Đường lại nói.”
“Bác sĩ tâm lý……”
Lạc Thần Hi lẩm bẩm lặp lại.
Mục Diệc Thần gật đầu, “Ba năm trước đây, sau khi phát sinh những chuyện đó, Đường Đường có một thời gian trạng thái tâm lí cực kỳ không tốt, buổi tối thường xuyên mơ ác mộng bừng tỉnh, mãi cho đến năm nay, mới khá hơn nhiều.”
Lạc Thần Hi há miệng thở dốc, muốn nói cái gì, lại không phát ra âm thanh.