Editor: May
Lần này, tiện nhân kia khẳng định xong đời!
Phòng ngủ chính.
Lạc Thần Hi ngồi yên, vẫn luôn suy nghĩ Tiểu Đoàn Tử.
Lúc này, âm thanh then cửa chuyển động truyền đến.
Mục Diệc Thần một thân hàn ý, đi đến.
Lạc Thần Hi lập tức vứt bỏ gối ôm trong tay, vọt một bước xa, kéo ống tay áo Mục Diệc Thần lại.
“Mục Diệc Thần, anh đã trở lại! Anh đi xem Đường Đường chưa? Đường Đường thế nào?”
Mục Diệc Thần cúi đầu, đảo qua khuôn mặt nhỏ căng chặt của cô, ánh mắt tối tối.
Giọng nói trầm thấp, “Con bé ngủ rồi.”
Lạc Thần Hi lập tức nhẹ nhàng thở ra, “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! Vừa rồi con bé vẫn luôn khóc, thật sự rất đáng thương, tôi đều đau lòng muốn chết……”
Cô buông tay áo Mục Diệc Thần ra, vừa định thu hồi tay, lại bị người đàn ông chế trụ ngược.
Lạc Thần Hi kinh ngạc một chút, vừa nhấc đầu, liền đối diện mắt đen thanh lãnh của Mục Diệc Thần.
“Cô không có lời gì muốn nói với tôi sao?”
Trong lòng Lạc Thần Hi giật mình một cái.
Vừa rồi một lòng nhớ Tiểu Đoàn Tử, cô đều xem nhẹ, việc hôm nay, đều là Bạch Tâm Hinh gây ra!
Mục Diệc Thần trở về, đi tới chỗ Tiểu Đoàn Tử trước, Bạch Tâm Hinh khẳng định nhân cơ hội dội nước bẩn vào cô.
Mục Diệc Thần…… Sẽ tin tưởng cô sao?
Lạc Thần Hi cắn cắn cánh môi, ngước mắt nhìn Mục đại thiếu một cái.
Từ thần sắc thâm trầm của người đàn ông, thật sự nhìn không ra anh rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
“Người làm Đường Đường khóc là Bạch Tâm Hinh, không phải tôi! Hôm nay, tôi vừa rời giường, đã bị Bạch Tâm Hinh chặn ở trên cầu thang, cô…… Cô ta cố ý châm ngòi, nói Đường Đường không gọi tôi là mẹ, khẳng định là người nhà họ Mục không muốn thừa nhận tôi, xúi giục tôi đi kêu Đường Đường là mẹ……”
“Cho nên, cô liền đi dỗ Đường Đường?” Mục Diệc Thần xốc xốc môi mỏng.
Lạc Thần Hi trừng lớn đôi mắt, “Đương nhiên không có khả năng! Đường Đường…… Rõ ràng chịu không nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tôi lại không ngốc! Lại nói, người nhà họ Mục không thừa nhận tôi, tôi đã sớm biết, chẳng lẽ Đường Đường gọi tôi một tiếng mẹ, tình huống liền sẽ không giống nhau sao? Tôi còn không có ngây thơ như vậy được không?”
“Vậy buổi sáng rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
Lạc Thần Hi vẻ mặt tức giận, “Bạch Tâm Hinh thấy tôi không mắc lừa, liền tự mình chạy tới kí©ɧ ŧɧí©ɧ Đường Đường, bức nó gọi tôi là mẹ! Tôi hoàn toàn không kịp ngăn cản! Sau lại, Đường Đường liền khóc lớn lên, lại vừa lúc bị Mục phu nhân thấy được……”
Mục Diệc Thần nghe cô nói xong, như là đang tự hỏi cái gì, không có mở miệng.
Lạc Thần Hi cho rằng anh không tin, trong lòng đột nhiên dâng lên một ngọn lửa vô danh!
“Mục Diệc Thần, anh lại có thể tin tưởng đóa bạch liên hoa Bạch Tâm Hinh kia! Cô ta vẫn luôn xem tôi không vừa mắt, muốn hãm hại tôi, anh không biết sao? Ngày thường, cô ta cố ý nhằm vào tôi thì thôi, nhưng lần này, cô ta không nên làm loại chuyện này với trẻ con! Mặc kệ anh tin hay không, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta!”
Cô một phen rống giận với Mục Diệc Thần.
Nói nói, lửa giận trong lòng chẳng những không có giảm xuống, ngược lại còn nhiều thêm một cổ chua xót.
Đáy mắt không khống chế được mà nhiễm ướŧ áŧ.
Thật ra, nếu cô là Mục Diệc Thần, khẳng định cũng sẽ không tin tưởng một người phụ nữ có tiền án ngược đãi con gái như cô.
Mục đại thiếu hoài nghi cô, không có gì đáng trách.