Editor: May
Mục Diệc Thần nói: “Mẹ, rốt cuộc người nhìn thấy cái gì? Rốt cuộc là ai kêu Đường Đường gọi mẹ, người nghe rõ sao?”
“Này……” Đàm Nguyệt Như ngẩn ra, “Lúc ta và ba con trở về, Đường Đường đã khóc, còn vẫn luôn đẩy người phụ nữ kia.”
“Cho nên, người cũng không nghe được, rốt cuộc là ai nhắc tới chữ mẹ, đúng không?”
“Ta là không nghe được, nhưng Tâm Hinh khẳng định không có khả năng làm loại chuyện này! Vậy không phải chỉ còn lại có cô ta sao?”
“Sao người biết, không phải Bạch Tâm Hinh làm?”
Đàm Nguyệt Như rõ ràng ngây ngẩn cả người.
Nhưng ngay sau đó, liều mạng lắc đầu, “Không, không có khả năng là nó! Tâm Hinh là ta nhìn lớn lên từ nhỏ, vẫn luôn yêu thương có thừa với Đường Đường, sao có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ nó? Lại nói, Tâm Hinh làm như vậy, lại có chỗ tốt gì?”
Mục Diệc Thần cười lạnh nói: “Chỗ tốt? Cô ta muốn đuổi đi phu nhân con đi, chính mình gả cho con, mẹ, người sẽ không nhìn không ra đi?”
Đàm Nguyệt Như nghẹn một chút, ngay sau đó nghĩ tới cái gì, trên mặt hiện ra tức giận.
“Ta đã biết, những lời này, đều là Lạc Thần Tâm nói với con đi? Cô ta rõ ràng chính là đang lừa con, đơn giản là ỷ vào trên hành lang không có camera, cho nên mới vô căn cứ, còn dám vu khống cô gái tốt như Tâm Hinh! Quả thực là quá đáng giận!”
“Không được, các người cần thiết lập tức ly hôn cho ta!”
Mục Diệc Thần nhíu nhíu mày.
Vốn định đối chất với Bạch Tâm Hinh, vạch trần gương mặt thật của cô ta.
Không nghĩ tới, lúc anh ra tới, Bạch Tâm Hinh đã đi rồi.
“Nếu không có theo dõi, vậy ai nói cũng có khả năng là sự thật. Còn có một biện pháp, chờ Đường Đường tỉnh, hỏi nó một chút sẽ biết.”
Nghe vậy, Đàm Nguyệt Như giận trừng mắt nhìn anh một cái, “Hiện tại tình huống Đường Đường như thế nào, con không biết sao? Bác sĩ Phó thật vất vả mới làm nó tiếp thu thôi miên, chính là muốn cho nó quên đi những chuyện không tốt đó, con còn muốn cho nó nhớ lại tình huống ngay lúc đó? Rốt cuộc con có phải ba của Đường Đường không?”
Mục Diệc Thần xốc môi, “Nếu không phải người cứ tin lời Bạch Tâm Hinh, con cần gì làm như vậy? Đường Đường khẳng định cũng không hy vọng, mẹ con bé bị người bôi nhọ.”
“Tóm lại, con là quyết tâm muốn bảo vệ người phụ nữ kia, có phải hay không?”
Đàm Nguyệt Như quả thực sắp bị anh tức chết rồi!
Từ nhỏ đến lớn, đứa con trai lớn Mục Diệc Thần này đều là xuất sắc nhất.
Thế hệ trước của các hào môn lớn, có nhà nào không hâm mộ nhà họ Mục bọn họ?
Kết quả, Mục đại thiếu hoàn mỹ như vậy, lại có thể bị một người phụ nữ bụng dạ khó lường hôn mê đầu!
Đến tốt xấu đều chẳng phân biệt được!
“Dù sao, ta tuyệt đối không cho phép người phụ nữ kia ở cùng một mái hiên với Đường Đường! Chính con xem rồi làm đi!”
Thần sắc Mục Diệc Thần khẽ biến, thái độ lại vẫn kiên quyết.
“Chuyện này, con sẽ cho người một lời giao phó. Nhưng muốn con ly hôn…… Không có khả năng!”
……
Đêm khuya, Mục Diệc Thần đẩy cửa phòng ngủ chính ra.
Cô gái nhỏ ngồi ở trên sô pha lập tức liền nhảy dựng lên, vọt tới trước mặt anh.
“Anh rốt cuộc tới! Có phải Đường Đường khám bác sĩ xong rồi không? Tôi có thể đi thăm nó không?”
Mục Diệc Thần đảo qua khuôn mặt nhỏ hơi có vẻ trắng bệch của cô, thấp giọng nói: “Đã trễ thế này, cô còn chưa ngủ?”
“Không thấy được Đường Đường, tôi làm sao ngủ được!” Lạc Thần Hi vội vàng thúc giục, “Nhanh mang tôi đi xem Đường Đường!”