Editor: May
Bạch Tâm Hinh cười lạnh nói: “Như thế nào? Tôi chọc thủng mọi chuyện, cô liền không tiếp thu được? Nói cho cô biết. Người nhà họ Mục hoàn toàn không có khả năng tiếp thu cô! Đường Đường rõ ràng là con gái ruột của cô, nhưng đến bây giờ, đều chưa từng gọi cô một tiếng mẹ! Bởi vì từ trên xuống dưới nhà họ Mục, đều chỉ là xem cô thành bảo mẫu trông trẻ mà thôi, sớm muộn gì cũng đuổi cô ra ngoài!”
Lạc Thần Hi nhấp cánh môi, không nói gì.
Bạch Tâm Hinh cho rằng chính mình nói trúng tâm sự của cô, càng thêm đắc ý, “Nếu cô không tin, chờ Đường Đường trở về, cô kêu nó gọi cô một tiếng mẹ, xem dì Mục sẽ là phản ứng gì!”
Cô ta vừa dứt lời, Lạc Thần Hi liền phát ra một tiếng cười lạnh.
“Bạch Tâm Hinh, có phải cô xem tôi là ngu ngốc không?”
Bạch Tâm Hinh còn đang giả vờ vô tội, “Cô có ý tứ gì? Tôi đây chính là vì tốt cho cô! Để cô nhận rõ hiện thực sớm một chút, vậy mới có chỗ lợi với cô, đỡ phải lãng phí thanh xuân.”
Ánh mắt Lạc Thần Hi càng ngày càng lạnh, “Bạch Tâm Hinh, cô cho là tôi không biết tình huống của Đường Đường sao? Cô vì đối phó tôi, thật là chuyện gì cũng nói được! Thủ đoạn châm ngòi ly gián này của cô cũng quá thấp kém!”
Tiểu Đoàn Tử vẫn luôn gọi cô là chị, xác thật rất kỳ quái.
Nhưng cô còn nhớ rõ ngày hôm sau tân hôn, cô kêu Tiểu Đoàn Tử gọi mẹ, Tiểu Đoàn Tử đột nhiên mất khống chế khóc lớn lên.
Xong việc, Lạc Thần Hi phỏng đoán, khi còn nhỏ Đường Đường có thể đã chịu qua kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì đó, có liên quan đến Lạc Thần Tâm.
Chữ mẹ này, liền thành cấm kỵ.
Xong việc, cô liền tiếp nhận xưng hô chị này.
Cho dù, có đôi khi cũng sẽ tưởng tượng, Tiểu Đoàn Tử mềm mại đáng yêu như vậy gọi cô là mẹ sẽ là cảnh tượng gì.
Nhưng cũng chỉ là ngẫm lại thôi.
Bạch Tâm Hinh hiển nhiên không có dự đoán được, Lạc Thần Hi lại có thể thông minh như vậy, hoàn toàn không có bị cô ta châm ngòi.
Sắc mặt cô ta cứng đờ một chút, mạnh miệng nói: “Châm ngòi ly gián cái gì, tôi nói đều là lời nói thật!”
Lạc Thần Hi nhún vai, “Rốt cuộc cô có rắp tâm gì, trong long chính cô rõ ràng.”
Cô lười đến lại phản ứng đóa bạch liên hoa này, xoay người muốn đi.
Đúng lúc này, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân bịch bịch.
Hai người theo tiếng nhìn qua.
Tiểu Đoàn Tử bước chân ngắn nhỏ, trong tay ôm một thú bông con thỏ, đang vẻ mặt hưng phấn chạy tới từ phía sau Bạch Tâm Hinh.
“Chị, Chị rời giường rồi! Chú tặng Đường Đường một con thỏ thỏ nha!”
Lạc Thần Hi nhìn thấy Tiểu Đoàn Tử, trên mặt lộ ra tươi cười.
Lập tức đi lên đón.
Nhưng mà, Bạch Tâm Hinh lại đoạt ở trước cô, ngăn Tiểu Đoàn Tử lại, khom lưng ôm bé lên.
“Để cháu xuống dưới!”
Tiểu Đoàn Tử gấp đến độ liều mạng duỗi chân, muốn nhảy xuống.
Có vài cái thậm chí trực tiếp đá lên xương sườn Bạch Tâm Hinh, đau đến trước mắt cô ta tối sầm.
Nhưng là, cô ta vẫn là mạnh mẽ nhịn xuống, dùng sức chế trụ thân thể nhỏ của Đường Đường, cố cười nói: “Đường Đường, sao cháu lại gọi là chị? Cũng quá không có lễ phép đi? Đây rõ ràng là mẹ cháu nha! Nhanh gọi mẹ đi!”
Tiểu Đoàn Tử sửng sốt một chút, “Mẹ?”
Lạc Thần Hi vừa nghe lời này, trong lòng lộp bộp một chút.
“Bạch Tâm Hinh, cô đang nói bừa cái gì? Nhanh câm miệng, cô buông Đường Đường ra!”
Cô vọt một bước xa qua, muốn ôm Đường Đường trở về.