Editor: May
Nhưng là, Bạch Tâm Hinh sớm đã có chuẩn bị, ôm Đường Đường, xoay người liền đi.
Vừa đi, còn vừa nói bên tai Tiểu Đoàn Tử cả người cứng đờ.
“Đường Đường, cháu thật sự không nhớ rõ mẹ cháu sao? Cháu có nhớ hay không, khi còn nhỏ, cháu đặc biệt thích khóc, mẹ cháu không kiên nhẫn dỗ cháu, liền rống lớn với cháu, không cho cháu nói chuyện, nếu cháu không ngoan, liền dùng băng dán dán miệng cháu, còn lấy kim đâm cháu, cháu đều không nhớ rõ sao?”
Lạc Thần Hi nghe đến mấy lời nói này, lập tức một trận hàn ý dâng lên từ lòng bàn chân.
Cô âm thầm suy đoán vô số lần, rốt cuộc Lạc Thần Tâm đã làm cái gì với Đường Đường, vì sao mọi người nhà họ Mục ngay từ đầu đều bài xích cô tiếp xúc với Đường Đường như vậy.
Nhưng nằm mơ cũng không nghĩ tới, Lạc Thần Tâm lại có thể phát rồ như vậy!
Đây chính là con gái ruột của cô ta mà!
Còn là Tiểu Đoàn Tử đáng yêu, có thể manh hóa người như vậy!
Sao cô ta có thể làm ra loại chuyện này?!
Mà Tiểu Đoàn Tử đã hoàn toàn ngây ngốc, mắt to mở lớn, tràn đầy sợ hãi cùng kinh hoảng.
Lạc Thần Hi thay đổi sắc mặt, trực tiếp vọt qua, “Bạch Tâm Hinh, cô điên rồi!! Cô lại có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ Đường Đường như vậy, buông nó ra!”
Cô duỗi tay đi đoạt lấy Tiểu Đoàn Tử.
Thân hình Bạch Tâm Hinh lắc lư, lại ôm chặt Tiểu Đoàn Tử không buông tay.
Tiểu Đoàn Tử vốn liền bị dọa ngây người, lại bị chấn động một chút như vậy, trực tiếp “Oa” một tiếng, khóc lớn lên.
“Oa…… Oa…… Tránh ra! Mẹ là người xấu! Tôi không có mẹ!”
Tiểu Đoàn Tử lại có thể bị Bạch Tâm Hinh làm khóc!!
Lạc Thần Hi đau lòng đến mức trái tim siết chặt!
Cô không rảnh lo gì nữa, nhấc chân đạp mạnh Bạch Tâm Hinh vài cái, “Đáng chết, cô buông nó ra cho tôi!”
Bạch Tâm Hinh ăn đau, rốt cuộc buông lỏng tay ra.
Lạc Thần Hi nhanh chóng ôm Tiểu Đoàn Tử vào trong lòng ngực.
“Đường Đường ngoan, không khóc không khóc, chúng ta không cần để ý……”
“Oa……!! Cô tránh ra, chán ghét cô, chán ghét mẹ!!”
Nhưng mà, Tiểu Đoàn Tử lại múa may tay béo nhỏ, liều mạng muốn đẩy cô ra.
Giờ phút này, ở trong ánh mắt Tiểu Đoàn Tử, gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Lạc Thần Hi trùng hợp với người phụ nữ đáng sợ đã từng ngược đãi bé, vô số lần xuất hiện ở ác mộng của bé.
Trong lòng Đường Đường sợ hãi tới cực điểm, thân thể nho nhỏ run rẩy, chỉ nghĩ muốn nhanh chóng trốn đi, thoát được càng xa càng tốt!
Lạc Thần Hi vạn phần lo lắng.
Rất muốn ôm chặt Tiểu Đoàn Tử vào trong ngực an ủi, nhưng lại sợ sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cô.
Trong lúc nhất thời, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Đúng lúc này……
“Sao lại thế này? Các người đang làm cái gì? Đường Đường…… sao Đường Đường lại khóc?!”
Đàm Nguyệt Như và Mục Vân Phong đi ra ngoài dạo phố trở về, vừa vào cửa, liền nghe được tiếng khóc thương tâm muốn chết của tiểu công chúa.
Lập tức, luống cuống tay chân.
Trực tiếp ném túi xuống đất, liền vọt tới lầu hai.
“Đường Đường!! Đường Đường bảo bối của bà nội, ai khi dễ cháu?”
“Oa……! Bà nội!”
Tiểu Đoàn Tử đẩy Lạc Thần Hi sửng sốt ra, quay đầu chạy về phía Đàm Nguyệt Như, lập tức chui vào trong lòng ngực bà ta, lên tiếng khóc lớn.
Đàm Nguyệt Như đau lòng hỏng rồi, ôm bé vừa hôn lại dỗ.
Tiểu Đoàn Tử ôm chặt cổ bà ta, vẫn khóc hu hu không ngừng.
Đàm Nguyệt Như xem ở trong mắt, đau lòng rất nhiều, lại vô cùng tức giận.
Bà mới ra cửa một lát, tiểu công chúa đã bị chọc khóc!