Editor: May
Kết quả, lúc này mới qua đi một ngày, anh liền rút ra thời gian!
Lạc Thần Hi lập tức đứng lên.
“Anh rảnh sao? Vậy hiện tại chúng ta liền đi thôi!”
Mục Diệc Thần không nói gì, một tay cắm túi quần, chân dài bước ra, đi lên lầu hai.
Lạc Thần Hi dắt Tiểu Đoàn Tử, đi theo phía sau anh cùng nhau vào phòng sách.
Bạch Tâm Hinh thấy một màn như vậy, tức giận đến thiếu chút nữa cầm chén đập vỡ!
Không phải nói, phòng sách của Mục đại ca là cấm địa sao?
Lần trước cô dùng đưa văn kiện làm cái cớ, mới trà trộn vào được một lần, còn té ngã chó ăn cứt, bị đuổi ra tới!
Tiện nhân kia dựa vào cái gì có thể đi vào?!
Trong mắt cô ta hiện lên một tia oán độc, “Lại để cô đắc ý một đêm, ngày mai tôi sẽ khiến cho cô đẹp mặt!”
---
Ngày hôm sau, Lạc Thần Hi ngủ quên.
Lúc rời giường, Mục Diệc Thần và Tiểu Đoàn Tử đều không thấy.
Cô chạy nhanh xuống giường rửa mặt.
Ngày hôm qua, Mục Diệc Thần hiếm khi có kiên nhẫn, để cô vẽ một buổi tối.
Hơn nữa, còn đặc biệt tri kỷ tỏ vẻ, có thể tùy thời cởi sạch nằm yên, tùy tiện cô bày tư thế.
Dọa cô sợ tới mức thiếu chút nữa chạy trối chết.
Cũng may cô cơ trí, cùng nhau mang Tiểu Đoàn Tử vào phòng sách, nếu không……
Lạc Thần Hi vẽ một chồng bản phác thảo thật dày, có Mục đại thiếu, cũng có Tiểu Đoàn Tử.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ manh manh đát của Đường Đường, cô liền muốn làm rất nhiều quần áo nhỏ đáng yêu cho bé!
Có lẽ, nhãn hiệu cá nhân của cô có thể chiếu cố một chút thiết kế thời trang trẻ em……
Lạc Thần Hi vừa suy tư, vừa xuống lầu, tính toán đi phòng bếp tìm chút thức ăn.
Nhưng mà, vừa đến trên hành lang, nghênh diện liền đυ.ng phải khách không mời mà đến.
“Chậc chậc, sao trên thế giới sẽ có phụ nữ ham ăn biếng làm như cô, thật cho rằng gả vào hào môn, liền có thể không làm gì sao?”
Bạch Tâm Hinh khoanh tay trước ngực, dựa vào trên lan can, ném ánh mắt khinh thường về phía cô, “Ngủ đến muộn như vậy mới dậy, cô ngược lại da mặt đủ dày! Dì Mục còn ở trong nhà, cô liền kiêu ngạo như vậy, thật không sợ bị đuổi ra ngoài sao!”
Lạc Thần Hi hơi câu môi, không cho là đúng cười nói: “Tôi và chồng tình cảm tốt, vì sao mẹ chồng lại muốn tức giận? Chúng tôi nỗ lực như vậy, còn không phải là vì làm bà ấy ôm cháu trai sớm một chút sao?”
“Cô……!”
Sắc mặt Bạch Tâm Hinh trắng nhợt.
Nghe hiểu ám chỉ của cô.
Đây là đang khoe khoang cô ta và Mục Diệc Thần tình cảm tốt sao?!
Chỉ cần nghĩ đến đêm qua Mục đại ca triền miên với người phụ nữ này đến nửa đêm, cô liền tức giận đến phát run.
Lạc Thần Hi cười như không cười liếc cô ta một cái, ngáp một cái, “Aizz, buồn ngủ quá, ngày hôm qua lượng vận động quá lớn, bụng rất đói, tôi đi tìm đồ ăn trước.”
Thấy cô xoay người, Bạch Tâm Hinh nhanh chóng ngăn cản cô.
“Cô đứng lại đó cho tôi!”
“Lại làm sao vậy?” Lạc Thần Hi nhíu mày.
Tm mắt Bạch Tâm Hinh dừng ở dấu hôn giữa cổ cô, lòng đố kị quay cuồng trong lòng.
Cô ta lộ ra tươi cười ác ý, “Lạc Thần Tâm, cô thật xem chính mình là phu nhân của Mục đại ca? Thật cho rằng dì Mục và chú Mục tiếp thu cô? Vậy cô có nghĩ tới hay không, vì sao Đường Đường trước nay đều không gọi cô là mẹ?”
Nghe được lời này, Lạc Thần Hi hơi ngẩn ra.
Ngay sau đó, tươi cười trên mặt biến mất, trầm giọng xuống: “Chuyện này liên quan gì cô?”