Cưới 1 Tặng 1: Giám Đốc Hãy Ký Nhận

Chương 287:

Editor: May

“Chị tốt nhất, thích chị nhất!”

Đồng thời, vặn vẹo thân mình, hướng mông về phía Mục Diệc Thần.

Mục đại thiếu tức giận đến cắn răng.

Lạc Thần Hi nhanh chóng ôm lấy Tiểu Đoàn Tử, lại cho tiểu shota một ánh mắt.

Bạc Thiếu Hiên thực thông minh, lập tức đứng dậy, đi sát theo phía sau Lạc Thần Hi.

Giờ phút này, bạn nhỏ Bạc Thiếu Hiên thông minh nhận thức được, ai mới là người có tiếng nói ở nhà họ Mục, ai mới là người cậu nên ôm chặt đùi!

Nhận thức như vậy theo cậu hai mươi năm.

Thành mấu chốt cậu ôm được mỹ nhân về nhà.

Lạc Thần Hi cầm thuốc nhỏ mắt, giúp Bạc Thiếu Hiên nhỏ trôi hạt cát trong mắt, để cho hai tiểu gia hỏa tự mình chơi.

Hai đứa bé cùng nhau chơi cờ nhảy.

Các loại chơi xấu, các loại đổi ý của Tiểu Đoàn Tử, Bạc Thiếu Hiên đều không tức giận, vẫn luôn nhường bé.

Tới hơn 9 giờ tôi, Tiểu Đoàn Tử bắt đầu ngáp.

Bạc Thiếu Hiên thấy thế, chính mình chạy đến phòng cho khách cách vách để ngủ.

Lạc Thần Hi rửa mặt cho Tiểu Đoàn Tử xong, ôm bé, tính toán tắt đèn ngủ sớm.

Nhưng cô mới vừa nằm xong, Mục Diệc Thần liền đẩy cửa đi vào.

Lần này, cô muốn giả bộ ngủ đều không còn kịp rồi, chỉ có thể lộ ra mỉm cười xấu hổ mà không mất lễ phép.

“Mục Diệc Thần, anh tới rồi…… Ha ha……”

“Đừng ha ha.”

Mục Diệc Thần duỗi tay, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ xinh của cô, đột nhiên để sát vào bên tai cô, “Còn nhớ rõ, tôi ở trên xe nói gì không?”

Lạc Thần Hi cảm thấy lỗ tai ngứa ngứa, nhịn không được rụt rụt cổ.

“Nói…… Cái gì?”

Cô đột nhiên nhớ tới cái gì, mặt lập tức trướng đỏ bừng.

Ở trên xe, Mục Diệc Thần áp đảo cô ở trên ghế sau, nói muốn làm…… Khụ khụ!

Cô nhanh chóng cọ đến bên người Tiểu Đoàn Tử, đề phòng nhìn anh, “Cái kia…… Mục Diệc Thần, Đường Đường còn ở nơi này! Tôi nói cho anh biết, chúng ta làm ba mẹ, nhất định phải làm gương tốt, làm tấm gương tốt cho đứa bé. Anh xem, hôm nay Đường Đường lại có thể bổ nhào vào tiểu nam sinh, khẳng định là học anh, anh không thể tiếp tục như vậy nữa……”

Ánh mắt Mục Diệc Thần càng thêm thâm trầm, nắm cằm cô, ngăn chặn câu nói kế tiếp của cô.

Sau một lúc lâu, mới buông cô ra.

“Hôm nay liền buông tha cô……”

Không thể không nói, câu làm ba mẹ kia lấy lòng anh.

“Chỉ là……”

Lạc Thần Hi còn chưa kịp thả lỏng một hơi, lại khẩn trương lên, “Chỉ là cái gì?”

“Cô nói muốn học múa cột vì tôi, đừng quên, luyện cho tốt, qua mấy ngày nữa sẽ kiểm tra!”

“Tôi…… Khụ khụ khụ khụ! Nói qua lúc nào?!”

Lạc Thần Hi thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết.

Mục Diệc Thần nheo nheo mắt, thần sắc nguy hiểm, “Cô dám nói cô đã quên?”

“Tôi……”

Lạc Thần Hi vắt hết óc, liều mạng nhớ lại.

Rốt cuộc nhớ tới, đó là lời cô đã nói ở khi kết thúc biểu diễn trên tiệc mừng thọ.

Nhưng đó là cô cố ý nói để chọc tức Bạch Tâm Hinh, cô tuyệt đối không có ý tứ thật sự muốn học múa cột nha!

Nhưng mà, xem sắc mặt của Mục Diệc Thần, cô không dám nói lời nói thật, chỉ có thể thuận miệng có lệ.

“Không quên không quên, anh yên tâm đi! Tôi sẽ luyện thật tốt!”

Mới là lạ!

Dù sao kéo dài mấy ngày, người đàn ông này khẳng định sẽ quên mất.

……

Ngày hôm sau.

Lạc Thần Hi đưa Tiểu Đoàn Tử và Bạc Thiếu Hiên đi nhà trẻ.

Sau đó đi bệnh viện thăm Lục Văn Quân.

Về đến nhà, đã là buổi chiều.

Vừa vào cửa, cô liền nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.