Editor: May
Xem bé nói không rõ, Lạc Thần Hi đành phải quay đầu, “Trần quản gia, hôm nay là ông đi đón Đường Đường sao? Xảy ra chuyện gì?”
Trần quản gia chạy nhanh đi tới báo cáo: “Thiếu phu nhân, đại thiếu gia, hôm nay người lớn nhà họ Bạc đều không ở nhà, tiểu tiểu thư một hai muốn mang Thiếu Hiên thiếu gia trở về. Tôi cố ý gọi điện thoại cho nhà họ Bạc, bọn họ cũng đồng ý, cho nên……”
Lạc Thần Hi ngẩn người.
Người lớn nhà họ Bạc đều không ở nhà?
Bạc Đình Uyên là đi tham gia bữa tiệc của Bạch lão gia tử, nhưng vợ anh ta đâu?
Cô nhìn thoáng qua tiểu shota ngoan ngoãn ngồi ở trên sô pha, nói: “Vậy thì thật tốt quá, ngày thường Đường Đường ở nhà một minh, cũng không có anh chị em chơi cùng, Thiếu Hiên đến nhà của chúng ta ở một ngày, vừa lúc bồi bé chơi……”
“Trần quản gia!”
Lạc Thần Hi nói đến một nửa, đã bị Mục đại thiếu phẫn nộ cắt đứt.
“Hai đứa nhỏ chơi ở phòng khách, các người đều không nhìn một chút? Vừa rồi hai đứa bọn chúng đang làm cái gì, ông biết không?”
Trần quản sự ngẩn người, ngay sau đó vẻ mặt ngoài ý muốn nói: “Vừa rồi…… Vừa rồi xảy ra chuyện gì sao? Trong mắt Thiếu Hiên thiếu gia giống như vào hạt cát, tiểu tiểu thư chủ động nói muốn giúp cậu ấy thổi một chút. Tôi thấy tình huống của Thiếu Hiên thiếu gia rất nghiêm trọng, chỉ thổi có thể là vô dụng, liền đi tìm thuốc nhỏ mắt.”
“Đúng rồi, Thiếu Hiên thiếu gia, đôi mắt cậu tốt hơn chưa?”
“Cái gì?!”
Mục Diệc Thần và Lạc Thần Hi đều không nghĩ đến, Tiểu Đoàn Tử nhào vào trên người Bạc Thiếu Hiên, là muốn thổi hạt cát thay cậu bé.
Hai người đồng thời chuyển hướng Bạc Thiếu Hiên.
Nhìn kỹ, đôi mắt tiểu shota quả nhiên hồng hồng, một bộ dáng như mới vừa khóc, còn thường thường xoa đôi mắt một chút.
Ngược lại xác thật rất giống là đôi mắt bị hạt cát bay vào.
Chẳng qua, vừa rồi bọn họ đều cho rằng, Bạc Thiếu Hiên là bị loli ác bá chà đạp khóc……
Bạc Thiếu Hiên rất có lễ phép chào hỏi, “Chú Mục! Thím Mục! Vừa rồi là cháu không tốt, các người không nên trách Đường Đường.”
Tiểu shota trắng nõn, ngũ quan tuấn tú, đều xinh đẹp hơn phần lớn bé gái.
Hơn nữa, vừa ngoan ngoãn, lại ổn trọng, còn biết che chở Tiểu Đoàn Tử nhà bọn họ.
Ánh mắt Lạc Thần Hi sáng lên.
Đứa con rể này thật sự không tồi!
Đường Đường giống cô, ánh mắt tốt!
Nhưng mà, Mục đại thiếu lại không cho rằng như vậy.
Nghĩ thấy vừa rồi tiểu công chúa của anh nhào vào trên người Bạc Thiếu Hiên, đến bây giờ trong lòng anh còn buồn không thôi.
Nếu không phải xem ở phân thương đây là con trai Bạc Đình Uyên, anh đã sớm xách cổ áo, ném văng nó ra ngoài.
“Bữa tiệc nhà họ Bạch đã gần kết thúc, Bạc Đình Uyên cũng sắp về đến nhà. Trần quản gia, ông đưa Bạc tiểu thiếu gia trở về……”
“Không muốn!”
Tiểu Đoàn Tử lớn tiếng cắt đứt anh, “Đường Đường muốn chơi cùng anh Thiếu Hiên!”
Mục Diệc Thần nheo đôi mắt lại, nhìn khuôn mặt nhỏ phấn đô đô tức giận của Tiểu Đoàn Tử, nhìn nhìn lại cô gái nhỏ ôm bé.
Hai mẹ con này…… Chính là sinh ra đê chọc tức anh có phải không?!
Lạc Thần Hi ôm chặt Tiểu Đoàn Tử thơm ngào ngạt, nói chuyện thay bé, “Mục Diệc Thần, trời đã tối rồi, anh còn muốn người bạn nhỏ người ta về nhà, có nhân tính hay không? Nhà của chúng ta lại không phải không có chỗ ở! Trần quản gia, phiền toái ông thu thập căn phòng cho khách, hôm nay Thiếu Hiên ở lại.”
Tiểu Đoàn Tử lập tức cao hứng lên, duỗi tay ôm lấy cổ Lạc Thần Hi, bẹp một cái ở trên mặt cô.