Tác giả: Mị chỉ là một cu gei đang tập viết H thôi huhu
----
Sở Dục không nhiều lời thêm, bế thốc Hồ Nguyệt lên, ôm y đi thẳng vào phòng. Đột ngột bị nâng lên không trung làm Hồ Nguyệt giật mình. Y sợ hãi ôm cổ Sở Dục.
"Bỏ tôi xuống!"
Sở Dục không đáp lời, mặc kệ người trong lòng vùng vẫy. Lòng nghi ngờ của Hồ Nguyệt nặng như vậy, nhiều lời cũng vô ích. Chi bằng cứ để thân thể y cảm thụ tình cảm của hắn đi. Có những thứ lời nói ngoài miệng khó lòng diễn tả hết.
Hắn thả Hồ Nguyệt xuống giường, cúi xuống kéo y vào một nụ hôn nồng nhiệt. Đôi môi Hồ Nguyệt hé mở tựa như mời gọi hắn. Sở Dục mυ'ŧ lấy cánh môi căng mọng, đầu lưỡi đưa vào trong quấn lấy đối phương, hoàn toàn chiếm thế chủ động. Bàn tay nóng rực lướt khắp thân thể Hồ Nguyệt. Xoa nắn khuôn ngực, vòng eo và cả cặp mông co dãn đàn hồi.
Ban đầu Hồ Nguyệt còn hơi giãy giụa, nhưng dần dần, y bị Sở Dục âu yếm đến mê muội.
Đôi môi hai người quấn quýt trong vũ điệu bất tận. Sở Dục chiếm hữu để lại dấu vết ở mọi nơi hắn có thể chạm đến. Hồ Nguyệt thở dốc, rêи ɾỉ xin tha, thậm chí còn cuống lên cắn trúng lưỡi hắn. Mùi máu nhè nhẹ khiến Sở Dục càng thêm điên cuồng. Khi hai người tách ra, một sợi chỉ bạc còn nối dài nơi đầu lưỡi.
Trong chuyện tình ái, Sở Dục thường vô thức phô bày tính chiếm hữu đối với Hồ Nguyệt. Bởi vì Hồ Nguyệt là một trong những đóa hoa diễm lệ nhất lục địa Khải Minh, lúc nào cũng có muôn người dòm ngó. Sở Dục liếʍ một đường từ cổ Hồ Nguyệt xuống bờ ngực xinh đẹp. Hắn nắm lấy hai núʍ ѵú đỏ hồng. Chúng dường như chưa quen hơi người, e lẹ run rẩy trong tay hắn.
"Đừng... đừng đυ.ng vào nó..."
Lời ấy truyền vào tai Sở Dục tựa như lời cổ vũ hăng hái nhất. Sở Dục vân vê núʍ ѵú nhỏ nhắn, mân mê nó bằng hai ngón tay, rồi lướt lêи đỉиɦ vυ' gảy nhẹ một cái. Hồ Nguyệt giật nảy mình, vô thức ưỡn người. Dưới sự đùa nghịch của Sở Dục, đầṳ ѵú Hồ Nguyệt vừa đau rát, vừa sung sướиɠ. Y hoảng loạn không biết làm sao với cơn kɧoáı ©ảʍ kì lạ này.
"Sao nào, thê tử có gì muốn nói à?" Sở Dục vẫn không rời tay khỏi người Hồ Nguyệt, liếʍ láp lỗ tai nhỏ, thì thầm với y.
"T-tôi... vυ', vυ' khó chịu... muốn, muốn..."
Hồ Nguyệt ngại ngùng, toàn thân đỏ bừng. Sở Dục liên tục gảy lên đầṳ ѵú khiến cả người y tê rần. Hạ thân cương lên, đυ.ng phải phần thân cũng đang căng cứng của Sở Dục. Hồ Nguyệt vội nhích người né tránh. Nhưng Sở Dục đã phát hiện động tác này, hắn hạ thấp người, ma sát hạ bộ hai người với nhau.
Nóng, nóng quá! Nơi hai người chạm nhau nóng đến phát hoả. Hạ thân to phồng của Sở Dục khiến đầu óc Hồ Nguyệt choáng váng. Lỗ nhỏ bí ẩn phía sau tự động tiết chất dịch trơn trợt. Hồ Nguyệt không ngờ bản thân lại dâʍ đãиɠ như thế. Trước nay y chưa từng biết lỗ nhỏ còn có thể tiết dâʍ ɖị©ɧ. Y là người sống khắc chế, thậm chí rất ít khi tự an ủi.
Khắp người Hồ Nguyệt đều khó chịu. Đầṳ ѵú, tai, hạ thân và chỗ khó nói phía sau. Chúng đồng loạt gào lên nỗi khao khát người đàn ông đang áp sát y, trao cho y âu yếm nồng nàn. Sở Dục hôn môi Hồ Nguyệt, yêu thương không cần nói thành lời cũng có thể cảm nhận được.
"Xin... xin anh…."
Hồ Nguyệt thuận theo mong muốn nguyên thuỷ nhất, rướn người nâng hai vυ' đỏ tươi xinh đẹp lên cho Sở Dục trêu đùa. Hắn cười khẽ, cúi xuống mυ'ŧ mạnh đầṳ ѵú trái đang cương cứng của y. Hạt đậu nhỏ bị hắn vờn quanh trong miệng, đẩy qua đẩy lại giữa hai hàm răng, đầu lưỡi như có như không lướt qua núʍ ѵú mẫn cảm. Sở Dục say sưa bú ʍúŧ, phát ra từng tiếng nước dâʍ đãиɠ. Đầṳ ѵú còn lại cũng được hắn yêu thương kỹ càng, bàn tay xoa nắn không ngừng. Sau đó hắn một bên dùng tay, một bên dùng răng, kéo nhẹ đầṳ ѵú ra rồi thả nó đàn hồi trở về, kɧoáı ©ảʍ ập tới khiến Hồ Duyệt thổn thức:
“A! Không! Đau quá!”
Trải nghiệm này quá xa lạ, đầṳ ѵú trong miệng Sở Dục nóng bừng, dường như máu cả người đều chảy về đó khiến Hồ Nguyệt không thể suy nghĩ gì khác. Dù rằng bên kia cũng được hắn chăm sóc, nhưng có gì đó hơi thiếu thiếu. Hồ Nguyệt hai mắt mông lung, thì thầm:
“Dục… Dục, bên kia cũng muốn.” Y ưỡn ngực phải, mời gọi Sở Dục.
“Em phải nói rõ ra thì ta mới cho em được chứ.”
Sở Dục cười tà dụ dỗ làm Hồ Nguyệt do dự, y sợ rằng một khi mở lời, y sẽ bị nhấn chìm trong du͙© vọиɠ cùng với hắn. Thấy Hồ Nguyệt chần chừ nhưng Sở Dục không vội hối thúc, hắn quay trở lại mυ'ŧ mát đầṳ ѵú, hạ hông xuống, chà sát lên hạ bộ của Hồ Nguyệt. Thậm chí hắn có thể nhìn thấy chút dịch thể rỉ ra từ cậu nhỏ của y. Cuối cùng, Hồ Nguyệt đầu hàng trước kɧoáı ©ảʍ tình ái, y hé môi nói khẽ.
“Ngứa quá… Xin anh, xin anh mυ'ŧ nó đi.”
“Bảo bối ngoan lắm.”
Sở Dục không làm khó Hồ Nguyệt thêm, lập tức âu yếm đầṳ ѵú bên kia. Được giải phóng sau cơn khao khát kéo dài khiến y thở phào thỏa mãn. Bàn tay vô thức ôm đầu Sở Dục, mân mê mái tóc hắn, cổ vũ hắn càng mãnh liệt hơn. Sở Dục liếc nhìn người dưới thân hai mắt nhắm hờ, gương mặt đỏ ửng chìm trong kɧoáı ©ảʍ, bàn tay nhanh nhẹn cởi sạch đồ cả hai. Hắn thích thú xoa nắn cặp mông mẩy của cậu, lần tìm nơi cấm địa bí ẩn.
“Á!”
Hồ Nguyệt phát hiện ý định của Sở Dục, vội vàng lắc đầu từ chối. Sâu trong nội tâm y phát ra nỗi sợ hãi không tên trước cám dỗ của tìиɧ ɖu͙©. Hồ Nguyệt nắm lấy vai Sở Dục, nức nở:
“Không… không! Xin anh, đừng…”
Sở Dục buông đầṳ ѵú đã bị đùa giỡn đến đỏ au ra, hôn nhẹ vài cái lên nụ hoa rực rỡ ấy. Sau đó hắn hôn nước mắt rơi trên má y, dỗ dành:
“Tin ta.”
“Tôi sợ lắm. Không phải bây giờ, xin anh.”
Mảnh hồn này của Hồ Nguyệt có lẽ mang theo ký ức quá non nớt, run rẩy sợ hãi trước hoan ái. Sở Dục thương tiếc vuốt ve gương mặt ái nhân.
“Lần này tôi không vào, em dùng tay giúp tôi, được không?”
Sở Dục không phải tìm một người giải tỏa, nếu thế thiếu gì kẻ tình nguyện bò lên giường hắn. Cái Sở Dục tìm là sự thăng hoa tình ái với Hồ Nguyệt. Cho nên hắn không muốn ép y, lần đầu tiên cứ từ từ thôi.
Nhưng đó đã là nhượng bộ lớn nhất của hắn. Sở Dục vừa dứt lời đã kéo tay Hồ Nguyệt để vào hạ bộ của cả hai. Sức nóng ở tay khiến Sở Dục choáng váng, nơi này sao lại nóng như vậy! Ngón tay thon dài lướt qua dươиɠ ѵậŧ Sở Dục, hoảng hốt trước kích thước của nó. So với Sở Dục, cậu bé của y chỉ như nhóc con phát dục chưa đầy đủ. Đây không phải lỗi của y, là do Sở Dục lớn bất thường!
Da thịt kề cận. Dươиɠ ѵậŧ hắn vừa dài vừa thô, qυყ đầυ tím đen to như quả trứng gà. Phần thân có vài sợi gân chạy dọc, như một cự long rục rịch thức giấc. Ngay bên dưới là dươиɠ ѵậŧ của Hồ Nguyệt, cũng đang cương lên nhưng so với Sở Dục thì thon dài nhỏ xinh hơn nhiều. Thậm chí phần lông cũng ít hơn, thưa thớt như lớp tơ mềm, không rậm rạp như Sở Dục.
Hồ Nguyệt há hốc, y còn không thể cầm hết dươиɠ ѵậŧ của Sở Dục.
“To quá…”
Sở Dục phì cười, hôn môi Hồ Nguyệt, nói: “Vẫn còn có thể to nữa đấy.”
“Hả…”
Sở Dục cầm tay Hồ Nguyệt hướng dẫn y di chuyển tay lên xuống. Hắn thúc hông ma sát với Hồ Nguyệt, kɧoáı ©ảʍ kì lạ làm y nức nở, vô thức nâng eo lên đón ý nói hùa. Lát sau, dưới sự dụ dỗ của Sở Dục, Hồ Nguyệt dùng cả hai tay bao lấy dươиɠ ѵậŧ hai người, ma sát chúng với nhau. Sở Dục cúi đầu gặm mυ'ŧ ngực Hồ Nguyệt, một tay xoa nắn mông y.
“Dục… Dục…”
Hồ Nguyệt bị kɧoáı ©ảʍ nhấn chìm, hoảng loạn và ỷ lại kêu tên Sở Dục. Hắn ừ một tiếng rồi hôn môi y. Lưỡi hắn luồn vào trong, cuốn lấy lưỡi Hồ Nguyệt. Hắn mυ'ŧ nhẹ đầu lưỡi y, liếʍ láp khoang miệng nóng bỏng, uống thứ nước ngọt ngào từ môi lưỡi ái nhân. Mật ngọt không kịp nuốt xuống trào ra từ khoé môi Hồ Nguyệt. Y nhắm mắt, đôi tay vẫn không chuyển động.
“Tôi, tôi ra!”
Hồ Nguyệt cao trào, bắn tinh lên bụng Sở Dục khi môi lưỡi cả hai còn đang quấn quýt. Sở Dục rời khỏi nụ hôn, yêu thương nhìn y thở hổn hển, tan rã trong tìиɧ ɖu͙©. Nhiêu đây không đủ để Sở Dục ra, nhưng hắn không nỡ ép Hồ Nguyệt. Sở Dục hôn hai má, trán, sóng mũi và bờ môi y.
“Em nghĩ chút đi.”
Hồ Nguyệt hé mắt, thấy Sở Dục định rồi đi thì vội níu tay hắn. Dư vị sau cơn tình ái khiến y trở nên nhạy cảm, trái tim thắt lại vì thấy Sở Dục rời khỏi mình.
“Anh… đừng đi.” Y nắm cổ tay hắn, ánh mắt chứa vô tận lưu luyến. Trong đầu y lúc này chỉ có duy nhất một ý nghĩ, đó là y không tốt, đã làm Sở Dục mất hứng, thậm chí ghét bỏ.
Sở Dục đương nhiên nhận ra, hôn tay Hồ Nguyệt trấn an y. “Ta đi giải quyết chút. Thấy em vậy ta sợ không nhịn được.”
Hồ Nguyệt nhìn cự vật cương cứng sừng sững dưới háng Sở Dục, đỏ mặt cắn môi. Chuyện ngày hôm nay như một giấc mộng hoang đường. Y cũng không biết tại sao mình lại đồng ý gần gũi người chồng lạnh nhạt suốt ba năm. Càng không hiểu vì sao đột nhiên Sở Dục thay đổi. Nhưng mà y cảm nhận được người này thương y, quan tâm cảm thụ của y.
Đầu óc Hồ Nguyệt mơ màng, chẳng phân rõ hiện thực và tưởng tượng nữa. Đáng lẽ y nên bật dậy chạy về phòng, hay vui mừng vì kɧoáı ©ảʍ xa lạ này kết thúc. Nhưng giờ y lại khó chịu và đau lòng khi nhìn Sở Dục muốn rời đi. Cho dù chỉ là vào nhà vệ sinh tự giải quyết.
Hồ Nguyệt chống người ngồi dậy, nhích lại gần Sở Dục, mặt mày đỏ bừng đặt tay lên vai hắn, đôi mắt hoảng loạn không biết nhìn đâu.
Sở Dục nhướng mày, ôm eo y:
“Sao vậy?”
“T-tôi, tôi giúp anh.”
Hồ Nguyên vươn tay, ngượng ngùng chạm vào dươиɠ ѵậŧ của Sở Dục.