Mỗi Thế Giới Đều Bị Ngài Chiếm Hữu

Chương 8: Hôn nhân gia tộc (5)

Hồ Nguyệt nhớ lại những gì Sở Dục vừa chỉ, cắn môi, dùng cả hai tay bao lấy dươиɠ ѵậŧ người đối diện. Cự long giờ đã bán cương, có xu hướng ngày càng to và nóng hơn, Hồ Nguyệt cảm giác như đang có ngọn lửa đốt cháy tay y. Đây là lần đầu tiên y thủ da^ʍ, mà lại còn là cho một người đàn ông khác. Trước đây mỗi khi cơ thể có phản ứng thì y thường qua loa cho xong, chưa bao giờ chân thật cảm thụ quá trình thủ da^ʍ cả. Lúc đồng ý cưới Sở Dục, Hồ Nguyệt quả thật không nghĩ tới chuyện giường chiếu, chỉ biết ma xui quỷ khiến mà cưới hắn thôi.

Sở Dục hơi ngã người ra sau, mỉm cười nhìn Hồ Nguyệt cả người đỏ như tôm luộc, trúc trắc di chuyển lên xuống. Hắn xoa cần tấm lưng trần mịn màng của y, cổ vũ:

“Đúng rồi, giỏi lắm, nhanh thêm chút nữa. Lướt tay lên trên đỉnh đi.”

Hồ Nguyệt mơ hồ làm theo lời Sở Dục, ngón tay run rẩy lướt qua qυყ đầυ to lớn, lặp đi lặp lại như thế nhưng Sở Dục mãi không có dấu hiệu ra. Y hoang mang nhìn hắn, thấy hắn trên trán lấm tấm mồ hôi, có vẻ khó chịu. Hồ Nguyệt lưỡng lự một chút, rồi cúi người mυ'ŧ dươиɠ ѵậŧ của Sở Dục. Hành động đột ngột này khiến Sở Dục giật mình. Bình thường Hồ Nguyệt đúng là rất thích mυ'ŧ dươиɠ ѵậŧ hắn, nhưng hắn không nghĩ ở thế giới này Hồ Nguyệt lại mạnh dạn như thế.

Đến cả bản thân Hồ nguyệt cũng không biết đầu óc nghĩ gì. Nhưng khi đầu lưỡi chạm vào cự long nóng rực, y cảm thấy một sự quen thuộc kì lạ. Đây là cảm giác quen thuộc xuất phát từ trong xương tủy, tựa hồ y đã làm như vậy rất nhiều lần, và nên làm từ sớm mới đúng. Hồ Nguyệt buông thả tự chủ, để bản năng dẫn dắt. Đầu tiên y liếʍ quanh thân dươиɠ ѵậŧ, đặc biệt chú ý đến những sợi gân nổi lên, cố tình dừng lại ở đó lâu hơn một chút. Đầu lưỡi xinh xắn màu hồng phấn liếʍ phần qυყ đầυ tím đen, như trêu đùa mà mυ'ŧ nhẹ một cái. Cứ như thế cho đến khi toàn bộ dươиɠ ѵậŧ đều thấm đẫm nước miếng của y. Sau đó Hồ Nguyệt há miệng, bú lấy dươиɠ ѵậŧ khổng lồ giờ đã cương hoàn toàn.

Nhịp thở dồn dập của Sở Dục càng khiến Hồ Nguyệt ra sức nuốt ©ôи ŧɧịt̠ vào sâu hơn. Gương mặt y bắt đầu chạm vào phần lông rậm rạp, mùi hương nam tính xộc thẳng vào mũi khiến y mê muội. Trước mặt Sở Dục, y hoàn toàn bị sự nam tính của hắn thuần hóa, tựa như thiếu niên vừa mới lớn đối mặt với người đàn ông đã trưởng thành, vô thức bị uy áp giống đực của kẻ mạnh hơn làm run rẩy. Y muốn lấy lòng hắn. Nhưng Hồ Nguyệt lại không thể nuốt trọn ©ôи ŧɧịt̠ quá khổ này, nước mắt sinh lý trào ra mà vẫn còn một phần ba chưa nuốt xong. Sở Dục vuốt tóc y, giọng hắn trầm thấp vì kɧoáı ©ảʍ:

“Giỏi lắm, Nguyệt của ta.”

Cả người Hồ Nguyệt phấn khích, liều mạng nuốt trọn dươиɠ ѵậŧ Sở Dục. Cuối cùng y cũng thành công. Y ngước lên nhìn Sở Dục, đôi mặt ướŧ áŧ tựa như chờ được khen ngợi.

“Ngoan, còn lại để ta.”

Hồ Nguyệt chưa kịp hiểu hết ẩn ý của câu nói này thì Sở Dục đã nắm tóc y, không ngừng đưa đẩy hông, thúc ©ôи ŧɧịt̠ vào miệng Hồ Nguyệt. Côи ŧɧịt̠ lớn ra ra vào vào cổ họng y, khiến cả miệng mỏi nhừ, cả cổ họng đau rát. Lông ©ôи ŧɧịt̠ liên tục cọ sát vào hai má mềm mịn, lưu lại từng vết đo đỏ mờ ám. Cảm giác bỏng rát ở họng, bàn tay Sở Dục xoa nắn đầṳ ѵú, mùi mồ hôi, mùi đàn ông, mọi thứ làm Hồ Nguyệt dần buông thả chính bản thân mình, tình nguyện hầu hạ người đàn ông này.

“Hmm… umm..”

Y phát ra từng tiếng rêи ɾỉ khe khẽ, nước miếng trào ra hai bên khóe miệng, kɧoáı ©ảʍ đang bức điên y. Sở Dục dần có dấu hiệu tăng tốc, liên túc thúc những cú vừa sâu vừa mạnh vào miệng Hồ Nguyệt, thực sự xem miệng y như một cái l*и mà đυ. ȶᏂασ. Bản thân Hồ Nguyệt cũng ý thức được chuyện đó. Lỗ hậu ở dưới của y ngứa ngáy, không ngừng co giãn mấp máy đòi ăn, ghen tị với khuôn miệng nhỏ xinh vì được ăn dươиɠ ѵậŧ to lớn. Hồ Nguyệt đưa tay ra sau, muốn vói tay vào trong. Sở Dục liếc mắt, lập tức phát hiện ra hành động này, hắn nhếch mép.

Đúng là đĩ da^ʍ của ta, nghe mùi ©ôи ŧɧịt̠ bự là phát nứиɠ.

Hắn bắn đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ đầu tiên vào miệng Hồ Nguyệt. Dòng tinh nóng bóng theo cổ họng rót thẳng xuống bụng, đi đến đâu thiêu đốt đến đó. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh nồng, đặc sệt, lại còn rất nhiều, một ít không kịp nuốt trào ra khóe miệng Hồ Nguyệt. Sở Dục rút dươиɠ ѵậŧ ra, để nó trước mặt Hồ Nguyệt. Hơi nóng từ đầu khất và mùi vị kì lạ thu hút ánh nhìn của y.

“Nó vừa rót tinh cho em uống đó, mau hôn rồi cảm ơn nó đi.”

Hồ Nguyệt mơ màng hôn đầu ©ôи ŧɧịt̠, mυ'ŧ nhẹ ở qυყ đầυ, khẽ thì thầm tiếng cảm ơn. Sở Dục chơi xấu cố tình vẫy một cái, mấy giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ thừa lại dính lên mặt Hồ Nguyệt, tạo ra một mỹ cảnh dâʍ ɖu͙© tột cùng. Nhưng dường như điều đó kích phát bản tính dâʍ đãиɠ bên trong Hồ Nguyệt, lỗ hậu y ngứa vô cùng, chim nhỏ có xu hướng cương lại.

“Uống tϊиɧ ŧяùиɠ đến nứиɠ, đúng là da^ʍ hồ mà.”

Sở Dục cười xấu xa, đẩy Hồ Nguyệt lần thứ hai ngã ra giường. Tim Hồ Nguyệt đập mạnh, y linh cảm được chuyện sắp đến là gì. Dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng đó, thứ nam tính hùng dũng ấy sẽ phá tan tuyến phòng ngự cuối cùng của y, biến y thành người đàn bà của Sở Dục. Không biết do thiên phú dị bẩm hay thế nào mà lỗ hậu của Hồ Nguyệt giờ đã co giãn mười phần, trơn trượt ấm nóng, Sở Dục cho ba ngón tay vào mà không hề tốn sức. Hồ Nguyệt bắt lấy bắp tay Sở Dục, hơi vặn vẹo người, muốn tránh sự đυ.ng chạm ở nơi khó nói. Nhưng y không hề có động tác từ chối nào rõ ràng, khác xa với vẻ ngại ngùng, sống chết xin tha ban nãy.

“Đĩ da^ʍ, giờ em muốn gì nào?”

Sở Dục cạ răng vào vυ' Hồ Nguyệt, dươиɠ ѵậŧ to lớn đặt ngay lỗ hậu, y có thể cảm giác hơi nóng phát ra từ nó. Lỗ hậu của y đáp lại bằng cách khẽ đóng mở miệng nhỏ, như muốn mau chóng được chạm vào cự long. Hồ Nguyệt choàng tay ôm cổ Sở Dục, mắt long lanh đẫm lệ, gương mặt kiều diễm ngẩn ngơ nhìn hắn.

“Anh… Ngài là ai?”

Y như con cừu non đang nằm trên bệ thờ chờ lễ tế thần, sợ hãi mà cung kính nhìn thần của y. Giờ phút này, Hồ Nguyệt biết chắc người này không phải là Sở Dục, thân xác đúng là Sở Dục nhưng bản chất bên trong đã là một linh hồn khác. Là thần thánh hay là ác quỷ, là ai đang kéo y vào bể du͙© vọиɠ này? Chỉ cần nhích thêm vài centimet nữa, Hồ Nguyệt sẽ mãi mãi không thể quay đầy lại. Nhưng lúc này y không có sợ hãi. Y choáng ngợp, y mơ hồ và y đơn thuần muốn biết danh tính người đang yêu thương y mà thôi.

Sở Dục hôn lên đầṳ ѵú Hồ Nguyệt, lướt dọc bờ ngực, cổ, cằm và kết thúc ở đôi môi y. Hắn thì thầm:

“Ta là phu quân của em.”

Cơ thể Hồ Nguyệt rung lên trước lời khẳng định đó. Không chờ y đáp lại, Sở Dục đã thúc hông, đẩy dươиɠ ѵậŧ vào sâu trong cơ thể Hồ Nguyệt, khám phá hang động tiêu hồn chưa từng có người chạm đến. Tầng tầng mị thịt bao lấy ©ôи ŧɧịt̠ hắn, mυ'ŧ mát, quyến luyến không rời. Cơ thể Hồ Nguyệt như sinh ra dành cho Sở Dục, hai người khớp nhau đến vừa vặn, không thiếu không thừa dù chỉ một chút. Sở Dục ngay phát đầu tiên đã đâm lút cán, toàn bộ nằm trọn trong cơ thể Hồ Nguyệt. Y thét lên một tiếng, cong người trước kɧoáı ©ảʍ, vô tình nâng mông lên càng gần dươиɠ ѵậŧ hơn.

Không để Hồ Nguyệt có cơ hội làm quen, Sở Dục nhanh chóng di chuyển cự long, hừng hực khí thế giã vào lỗ nhỏ của Hồ Nguyệt. Hắn thay đổi đủ góc độ, đυ. chín từng tấc thịt bên trong, không ngừng thúc vào tuyến tiền liệt của Hồ Nguyệt, làm y kêu la xin tha.

“Không, quá nhanh!! Xin ngài chậm… chậm chút… Em cho ngài mà, cho ngài mà.” Hồ Nguyệt hoảng loạn bấu lấy lưng Sở Dục.

“Tách chân ra nào điếm nhỏ.”

Sở Dục bắt lấy hai tay Hồ Nguyệt, để y tự cầm chân tách ra hai bên, tạo thành hình chữ M. Hắn nắm eo nhỏ kéo vào, đẩy hông một cái, ©ôи ŧɧịt̠ bự như muốn xé rách Hồ Nguyệt. Y bị đυ. đến thần hồn điên đảo, tâm trí bay lên chín tầng mây, chỉ biết như giống cái rêи ɾỉ ư ử, vừa xin tha lại vừa nâng mông cho Sở Dục đυ. tiếp. Hai hòn trứng dái đập vào mông Hồ Nguyệt bành bạch, cộng thêm tiếng nước nhóp nhép càng làm y muốn điên lên.

“Mυ'ŧ chặt thế làm gì, định cắn gãy ©ôи ŧɧịt̠ bự à?”

Sở Dục vừa cười vừa đánh mông y, phần thân vẫn không ngừng di chuyển. Hắn tựa như không biết mệt, tốc độ đưa đẩy càng lúc càng nhanh.

“Sâu quá, to quá… hức… em, em không chịu được!”

Hồ Nguyệt càng rên la thì càng đổi lại từng cú giã mạnh bạo hơn, nơi hai người tiếp xúc bọt bắn đến trắng xóa. Hồ Nguyệt ban nãy thủ da^ʍ bắn một lần, ngay khi Sở Dục đâm vào bắn một lần, giờ đang bắn lần thứ ba. Lúc này chỉ còn tinh loãng, không có gì để bắn ra nữa. Y hoảng loạn chạm tay lên bụng, dường như cảm giác được dươиɠ ѵậŧ thúc tới tận đó, như muốn thao nhừ y. Hồ Nguyệt có cảm giác cả cơ thể giờ như tờ giấy trắng, mặc cho Sở Dục vẽ vời, khám phá, mặc cho hắn chạm đến và đánh dấu lên từng centimet. Sở Dục vừa đυ. vừa vò nhét hai đầṳ ѵú đỏ au khiến Hồ Nguyệt sướиɠ đến bật khóc.

Bị đυ. chín, y đã hoàn toàn bị người đàn ông này đυ. từ trong ra ngoài rồi. Miệng nói không cần nhưng lỗ nhỏ của y rất thành thật, luôn miệng bú ʍúŧ hầu hạ ©ôи ŧɧịt̠ lớn của Sở Dục. Mỗi lần hắn rút ra thì đều kéo theo mị thịt, lỗ huyệt lưu luyến không muốn xa rời. Sướиɠ quá, sướиɠ đến điên rồi. Côи ŧɧịt̠ trần đi đi lại lại trong cơ thể Hồ Nguyệt, khai mở hoàn toàn sự dâʍ đãиɠ bên trong y.

“Cái này phải gọi là lỗ l*и, chuyên dùng để phục vụ ta, để bú tinh của ta, có biết chưa? Mau nói xem, đây là gì?”

Lời Sở Dục nói như mê chú bên tai. Sở Dục cầm tay Hồ Nguyệt chạm vào nơi hai người đang đυ. nhau, hỏi y. Y mê man nói theo hắn: “Là l*и nhỏ, l*и nhỏ đang bú ©ôи ŧɧịt̠ của tướng công.”

“Vậy ta hỏi em, em là ai?”

“Em… em là… là…” Hồ Nguyệt hoảng loạn, trong đầu hiện lên mấy danh từ thô tục, nhưng y không muốn dùng chúng, không muốn thừa nhận chúng. Y mở mắt nhìn Sở Dục, vừa khéo Sở Dục đang hạ người hôn môi y. Yêu thương từ khắp cơ thể truyền đến trái tim, Hồ Nguyệt thổn thức: “Em là thê tử của ngài.”

“Ngoan lắm.”

Sở Dục đưa đẩy vài chúc phát nữa rồi bắn tinh vào cơ thể Hồ Nguyệt. Dòng tinh nóng bỏng hoàn toàn khác hẳn so với lúc khẩu giao cho hắn. Dường như nó đi vào sâu hơn, nóng hơn, đê mê hơn hẳn cảm giác khi uống. Ý nghĩa bản thân đã bị tưới đẫm tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Sở Dục làm Hồ Nguyệt hưng phấn, tuy mệt mỏi nhưng hạnh phúc. Eo y mỏi nhừ, cổ họng đau rát và lỗ huyệt tê dại, nhưng y rất mãn nguyện. Sở Dục bắn tinh mãi mới hết, từng luồng tinh nồng đậm chảy tràn vào người Hồ Nguyệt.

“L*и da^ʍ bú tinh hăng hái nhỉ?” Sở Dục trêu đùa mυ'ŧ mát môi y. “Nào, mới một lần thôi, ta phải làm đến khi em mang thai mới được.”

Hồ Nguyệt không còn biết gì nữa, y ngồi trong lòng Sở Dục, uốn éo cùng hắn hôn môi, cố tình tựa sát vào hắn, ngực chạm chực, da thịt kề cần không khe hở. Bên dưới, lỗ huyệt của y vẫn còn đang bú ʍúŧ ©ôи ŧɧịt̠ khổng lồ của hắn. Hồ Nguyệt mê muội mυ'ŧ môi Sở Dục:

“Đυ. em, biến em thành của ngài đi.”

“Như em mong muốn.”

Đêm vẫn còn rất dài, Sở Dục đảm bảo từng tấc thịt trên người Hồ Nguyệt sẽ thấm đẫm tϊиɧ ŧяùиɠ của hắn.

-----

Tác giả: Tam quan nhân vật không phải là tam quan tác giả. Hai nam chính của chúng ta sinh ra ở thời đại với những quan điểm khác biệt, khó có thể dùng logic của người hiện đại để phán xét, Hồ Nguyệt đầu thai ở thế giới hiện đại nhưng cốt lõi linh hồn vẫn mang đặc trưng thế giới gốc. Hồ Nguyệt bản thể là hồ ly đực cái đồng thể, và bản chất là động vật, sống bản năng và đơn giản, em không có nhiều khái niệm phức tạp như chúng ta về giới hay xu hướng tính dục này nọ. Lời nói trên giường không phải thật, tất cả chỉ là tình thú khi yêu nhau. Hai người chỉ có đối phương. Yêu đương và hoan ái luôn dựa trên cơ sở hai bên cùng vui vẻ.