ở Giang Dật bật cười, “Yên tâm đi, về sau nhưỡng ra tới, ta sẽ để lại một ly cho ngươi, hiện tại, ngươi hảo hảo lái xe đi!” Sở Giang Dật nói xong lời cuối cùng, thanh âm bỗng nhiên cất cao vài phần, làm Sở Tiêu khϊếp sợ, Sở Tiêu xám xịt điều khiển xe lao ra ngoài.
Sở Tiêu có chút hưng phấn đùa nghịch tay lái trong tay, trong lòng thầm nghĩ: Cuối cùng cũng có thể lái xe, trước giờ mình chưa từng lái xe đâu! Bất quá, còn ổn, cái xe này cũng dễ lái.
Sở Tiêu lái xe hưng phấn mà lơ mơ, chạm vào một bức tường, còn may trước tiên ô tô đã khởi động cơ chế phòng hộ, Sở Giang Dật mở mắt ra, nhìn Sở Tiêu một cái.
Sở Tiêu có chút xấu hổ cười cười, “Ô tô này có chút cổ xưa, tựa hồ có điểm mất khống chế.”
Sở Giang Dật gật gật đầu, “Ân, niên đại lâu rồi, tự nhiên sẽ có điểm trục trặc.”
Sở Tiêu ngượng ngùng cười cười, thay đổi phương hướng, tiếp tục lái về phía trước.
Từ cao đẳng thành thị đến cấp thấp thành thị không cần giấy thông hành, Sở Tiêu và Sở Giang Dật đều có hộ khẩu D thành, nên đi F thành cũng không bị làm khó dễ.
Lái ô tô ba ngày, hai huynh đệ họ cuối cùng cũng tới đích, ngồi ba ngày trong ô tô, tuy Sở Giang Dật đã thức tỉnh dị năng, nhưng cũng vẫn là cảm thấy có chút mệt mỏi.
Sở Tiêu nhìn người chung quanh, nói với Sở Giang Dật: “Trước tiên chúng ta tìm một chỗ gửi xe, rồi lại tìm một chỗ nghỉ ngơi.”
Sở Giang Dật gật gật đầu, nói: “Được.”
Mục đích Sở Giang Dật tới rừng Mạc Bắc cũng không phải vì quặng ngọc thạch kia, quặng ngọc thạch tuy rằng trân quý, nhưng người tranh cũng quá nhiều, liền tính vào tay rồi, cũng không thể đảm bảo sẽ không bị người khác mơ ước.
Mục đích của Sở Giang Dật là một gốc Lôi Quang Cổ Thụ, mạt thế bắt đầu, thời đại của dị năng giả bùng nổ, trăm năm sau dị năng giả thức tỉnh ngày càng ít, dị năng giả đời đầu cũng ngã xuống, sau khi dược tề phát triển, có nhiều người thử dùng dược tề để kích phát dị năng.
Trải qua mấy trăm năm nghiên cứu, thật đúng là làm những người đó phối ra dược tề kích phát dị năng, trong đó, nổi tiếng nhất chính là tỉnh lôi dược tề, dị năng hệ lôi có lực sát thương cực lớn, có thể hấp thu sét từ bầu trời để thăng cấp, chi phí để thăng cấp thấp hơn các dị năng khác rất nhiều.
Tỉnh lôi dược tề vừa được nghiên cứu ra tới, đã chịu nhiệt liệt truy phủng, chỉ tiếc Lôi Quang Cổ Thụ chỉ có chỉ có gốc còn tồn tại, hơn nữa trăm năm mới kết quả, một viên Lôi Quang Quả nhiều nhất chỉ có thể chế thành một chi dược tề, khi dùng, khả năng thức tỉnh lại chỉ có một phần mười.
Sở Giang Dật cau mày, tuy rằng chính mình đã thức tỉnh dị năng thực vật, nhưng có nhiều hơn một loại dị năng vẫn tốt hơn.
Sở Giang Dật mua một phần bản đồ ở Lạc Thạch trấn, tuy rằng bản đồ vẽ có chút thô ráp, nhưng cũng tốt hơn tự mình mày mò.
Sở Giang Dật chỉ vào bản đồ, nói với Sở Tiêu: “Mục tiêu của chúng ta, không phải quặng ngọc thạch, mà là nơi này, nơi này có một cây Lôi Quang Cổ Thụ.”
Sở Tiêu rướn lên nhìn nhìn, “Nhị ca, có phải ngươi thấy Lôi Quang quả này lớn lên giống quả táo trước tận thế, cho nên, tưởng hái một trái ăn a! Này Lôi Quang Quả không thể ăn, người ăn đều nổ tan xác mà chết.”
Lông mày Sở Giang Dật không khống chế được giật giật, “Ta biết, ta chỉ muốn lấy về nghiên cứu một chút, không phải dùng để ăn.”
Sở Tiêu nghĩ nghĩ, nói: “Nhị ca, nếu ngươi muốn lấy Lôi Quang Quả, ta vào rừng rậm hái cho ngươi, ngươi đừng đi nữa.”
Sở Giang Dật lắc lắc đầu: “Chẳng lẽ, ngươi muốn cả đời này ta đều trốn sau lưng ngươi, vẫn là ngươi cảm thấy ta sẽ liên lụy ngươi a!”
Sở Tiêu ngượng ngùng mà cúi đầu, “Không có, ta chỉ sợ nhị ca gặp nguy hiểm.”
Sở Giang Dật lắc lắc đầu, “Ta sẽ cẩn thận.”
Sở Tiêu chở Sở Giang Dật bay đến bên ngoài trấn, Sở Giang Dật ngồi trên lưng Sở Tiêu, có loại mạc danh cảm giác, Sở Tiêu cõng thực bình thản, làm người ngồi trên mạc danh an tâm.
Bên ngoài trấn là một mảng cát vàng, phía trên cát vàng ngẫu nhiên xuất hiện một vài cây xương rồng bà biến dị, một khi có người tới gần, lá cây xương rồng bà những cái gai nhỏ trên thân sẽ bắn ra như vô số kim châm.
Sở Tiêu thấy có một con rắn lớn như thùng nước, không để ý trườn lại gần xương rồng bà, sau đó liền bị bắn thành cái sàng, thân rắn rất nhanh đã khôn quắt, gai nhỏ ghim trên thân rắn đỏ lên, ngay sau đó lại về trên thân của xương rồng bà.
Sở Giang Dật nhíu nhíu mày, “Không nghĩ tới xương rồng bà biến dị, cư nhiên đáng sợ như vậy.”
Sở Tiêu cũng từng vào rừng rậm nhiều, cũng không cảm thấy kỳ quái, “Thực vật biến dị càng đáng sợ hơn động vật biến dị, khó lòng phòng bị, bất quá may mắn, đại đa số thực vật biến dị, đều không ăn người.”