Sở Tiêu đi vào cửa, mới phát hiện chính mình cư nhiên không có đồ vật gì cần thu thập, Sở Tiêu lấy một thanh đao ra từ trong rương, Sở Tiêu nghiêm túc nhìn thanh đao trong tay.
Theo mẫu phụ nói, đao này là tổ tiên truyền xuống, chém sắt như chém bùn, Sở Tiêu nhìn thân đao có chút rỉ sắt, đừng nhìn thân đao cũ kỹ, chém đồ vật cũng khá lưu loát, ngay cả xương cốt của Phệ Kim thú xương cốt cũng bị thanh đao này chém như chém đậu hủ.
Tuy rằng gặp được nguy hiểm có thể hóa hình, móng vuốt và hàm răng của mình đều thật lợi hại, nhưng hóa hình tiêu hao năng lượng rất lớn, nếu gặp được linh thú lợi hại, hao hết năng lượng sẽ phải chết không thể nghi ngờ, cho nên, thời điểm săn thú bình thường, Sở Tiêu vẫn bảo trì hình người.
Sở Giang Dật đã thu thập đồ vật xong từ sớm, nằm trên giường, chuẩn bị cho chuyến tiến quân vào rừng Mạc Bắc.
Sở Tiêu ở ngoài cửa đợi một hồi, không thấy Sở Giang Dật ra mở cửa, không khỏi có chút nôn nóng, nhấn một cái vào thiết bị phân biệt trên cửa, cửa vậy mà thực sự mở ra.
Sở Tiêu hoảng sợ, chính mình có quyền hạn trực tiếp tiến vào, quyền lợi này trước kia cũng chỉ có mẫu phụ và Lâm Thiệu An mới có.
Sở Tiêu nhìn một chút quyền hạn, phát hiện chỉ tên mình và tên nhị ca đứng song song nhau, đã không có Lâm Thiệu An người này, tức khắc lại cao hứng vài phần.
Sở Giang Dật nằm trên giường, mơ mơ màng màng ngủ, loáng thoáng nghe được một ít thanh âm, Sở Giang Dật mở mắt ra, liền thấy được Sở Tiêu gần ngay trước mắt mặt, khϊếp sợ, còn may Sở Tiêu không phải biến thành hình thú xuất hiện trước mặt hắn, nếu không một giấc ngủ tỉnh lại, liền phát hiện một cái đầu rắn gần ngay mặt mình.
“Ngươi sao lại ở chỗ này?” Sở Giang Dật xoa xoa cái trán nói.
Sở Tiêu thu hồi cái cổ vừa rướn lên, “Ta vốn dĩ chờ ở bên ngoài, bất quá, ta nhấn một cái vào thiết bị phân biệt ở cửa, cửa liền mở, ta liền vào được.”
Sở Giang Dật gật gật đầu, âm thầm nghĩ: Chính mình mới cho Sở Tiêu thiết trí quyền hạn, gia hỏa này vừa sáng sớm đã chạy tới dọa chính mình.
Sở Giang Dật nhàn nhạt nói: “Ta đặt chút đồ ăn trong rương đông lạnh, ngươi trước ăn no no bụng, chờ ta rửa mặt xong, chúng ta liền có thể đi rồi.”
Sở Tiêu vừa nghe có ăn, lỗ tai liền dựng lên, trên mặt tràn đầy tươi cười.
Sở Giang Dật thấy vậy, âm thầm may mắn chính mình có dự kiến từ trước, trước khi ngủ cố ý nấu chút đồ ăn.
Sở Tiêu vui vẻ: “Vậy ta đem cơm canh hâm nóng.”
Sở Giang Dật nhìn Sở Tiêu rời đi, bất đắc dĩ cong lên khóe miệng.
Sở Giang Dật đi ra khỏi phòng tắm, liền thấy Sở Tiêu chảy nước miếng với đồ ăn trên bần, “Như thế nào không ăn a!”
Sở Tiêu xoa xoa tay nói: “Chờ ngươi a! Nhị ca, mau tới ăn.” Sở Tiêu có chút gấp không chờ nổi.
Sở Giang Dật đem xe tăng trong nhà ra, Sở Tiêu nhìn xe, kinh ngạc cảm thán một chút, “Nhị ca, nhà ngươi cư nhiên còn có thứ này a.”
Sở Tiêu cười cười, loại xe này đã sớm không lưu hành, hiệu quả phòng hộ cũng không phải thực tốt, đây là ông ngoại Sở Giang Dật lưu lại, thoạt nhìn không khác gì đồ cổ.
Sở Giang Dật gật gật đầu, “Từ đây đến rừng Mạc Bắc rất xa, đi bằng chiếc xe này cũng tiện hơn chút.”
Sở Tiêu có chút nóng lòng muốn thử, xe tiêu hao tín dụng điểm không phải ở mức bình thường, Sở Tiêu tự nhiên cũng không nghĩ tới việc mua một chiếc, xung phong nhận việc lái xe.
Sở Giang Dật tự nhiên thành toàn y, “Ta ngồi ghế phụ.”
Nhìn Sở Tiêu hưng phấn đùa nghịch phím ấn và tay lái, hắn hỏi “Ngươi không phải không biết lái xe đi.”
Sở Tiêu chớp chớp mắt, lắc lắc đầu, “Không a! Ta sẽ lái, chỉ là chưa lái được vài lần, muốn tập thêm để thuần thục hơn.”
Sở Giang Dật “Ân” một tiếng: “Nghe nói, trước mạt thế, mỗi năm tai nạn xe cộ đều khiến vài vạn người chết!”
Sở Tiêu sửng sốt một chút, nói: “Chết nhiều như vậy a! Tại sao khi đó, lái xe nguy hiểm như vật lộn với dị thú vậy.”
Sở Giang Dật gật gật đầu, “Đúng vậy! Bất quá, lúc trước tính năng phòng hộ của xe cũng không tốt, người lái xe nếu uống rượu, rất dễ lên ‘thiên đường’ trong tình trạng say khướt.”
“Uống rượu a! Nghe nói, trước mạt thế, rượu là loại đồ vật bình thường, đáng tiếc, hiện tại chỉ có đại nhân vật mới có thể được uống một hai ngụm.” Sở Tiêu liếʍ liếʍ môi, tựa hồ thèm nhỏ dãi hương vị kia.
Sở Giang Dật nhịn không được nghiến răng, tọng điểm mà hắn nói là lái xe rất dễ xảy ra tai nạn, không phải là rượu!
“Nhị ca, ngươi có thể ủ rượu hay không!” Sở Tiêu tò mò hỏi.
Sở Giang Dật trợn trắng mắt, nói: “Ta sẽ.” Sở Giang Dật thầm nghĩ: Trong nhẫn của mình còn một vò rượu nho, bất quá hắn tuyệt đối sẽ không lấy ra vào lúc này.
Sở Tiêu vui sướиɠ nở nụ cười, lấy lòng nói: “Nhị ca, chờ ngươi nhưỡng ra tới, có thể cho ta một ly hay không!”
“Ngươi chỉ cần một ly a!” Sở Giang Dật cười như không cười địa đạo.
Sở Tiêu gật gật đầu, “Đúng vậy! Một ly là đủ rồi.”
Sở Giang Dật bật cười, “Yên tâm đi, về sau nhưỡng ra tới, ta sẽ để lại một ly cho ngươi, hiện tại, ngươi hảo hảo lái xe đi!”