Trọng Sinh Chi Tình Hữu Độc Chung

Chương 6: Đồ tham ăn

Sở Giang Dật nhìn ba mâm đồ ăn sạch bách, nhịn không được chớp chớp mắt, ăn thật sạch sẽ a! Đợi chút nữa tẩy rửa cũng thuận tiện hơn nhiều.

Tuy rằng Sở Tiêu ăn thực văn nhã, nhưng tốc độ một chút cũng không chậm, hài tử đáng thương này, đại khái ở bên ngoài màn trời chiếu đất, chỉ có thể gặm dị thú thịt khô cằn, cho nên, ăn một mâm xương rồng bà trộn đơn giản cũng ngon như vậy, bất quá, nói lại, xương rồng bà mà người khác trồng đều vô cùng gầy gộc, không có nhiều nước, tuyệt đối không ngon bằng xương rồng bà mà hắn trồng.

Nhìn thấy Sở Giang Dật nhìn mình, Sở Tiêu đỏ mặt, Sở Tiêu rốt cuộc ý thức được chính mình giống như ăn quá mức hung mãnh, “Ta……”

Sở Tiêu liếʍ liếʍ môi, nghĩ nhị ca nấu đồ ăn thật ngon, cho dù y ăn đồ ăn ở một nhà ăn cao cấp cũng không ngon bằng nhị ca làm, không cẩn thận liền ăn quá mức rồi, cư nhiên ngồi trước mặt nhị ca ăn hung mãnh như vậy, Sở Tiêu có chút quẫn bách.

Sở Giang Dật nhìn Sở Tiêu đỏ bừng mặt, nhịn không được nở nụ cười, “Ngươi rất đói bụng sao?”

Sở Giang Dật nhớ rõ Sở Tiêu là một người rất lạnh nhạt, sau khi hắn chết, Sở Tiêu vì báo thù cho hắn, không ngừng tôi luyện thăng cấp, Sở Giang Dật nhớ rõ thời điểm Sở Tiêu và Lâm Thiệu An quyết đấu, đôi mắt đỏ tươi thị huyết, bạo lực, hung hãn, máu lạnh, chính là, một người như vậy, cư nhiên là đồ tham ăn.

Sở Tiêu có chút xấu hổ mà cười cười với Sở Giang Dật, cúi đầu, “Ta…… Không ăn……” Sở Tiêu có chút không tha mà buông chiếc đũa, liếʍ liếʍ môi.

“Ngươi mới ăn ba bàn mà thôi, nhanh ăn đi, còn có vài bàn nữa, ta nghe nói, người thức tỉnh huyết mạch thú nhân như ngươi, đều ăn thực nhiều, mới ăn ba bàn đã no rồi sao?” Sở Giang Dật chống cằm, ung dung địa đạo.

Sở Tiêu bất an nắm chặt nắm tay, lắc đầu.

Sở Giang Dật nhún vai, “Ngươi nhanh ăn đi, nếu không đủ, ta lại làm cho ngươi.”

Sở Tiêu ngẩng đầu, có chút khó hiểu nhìn Sở Giang Dật, trong mắt lộ ra hoang mang không dám tin tưởng.

Sở Giang Dật cúi đầu, “Chuyện lần trước, thực xin lỗi, mẫu phụ qua đời, ta thực thương tâm, mới phát giận lên người ngươi, ngươi mang một thân vết thương chồng chất vội vàng trở về, đã thực không dễ dàng.”

Sở Tiêu lắc lắc đầu, “Không có quan hệ, là ta không tốt, mẫu phụ đối với ta ân trọng như núi, hắn qua đời ta cư nhiên không thể gấp gáp trở về, vốn dĩ chính là ta sai.”

Sở Giang Dật cúi đầu, ăn thịt trên xương sườn, “Thái độ của ta lúc đó quá kém, ngươi không giận ta là được rồi.”

Sở Tiêu vội lắc đầu, thực chân thành nhìn Sở Giang Dật, “Ta sao có thể tức giận đâu!”

“Được rồi, ngươi nhanh ăn đi, lại không ăn đồ ăn liền lạnh.” Sở Giang Dật chuyển đề tài.

Sở Tiêu có chút ngượng ngùng cầm lấy chiếc đũa, trong mắt lộ ra thần sắc khác thường.

Sở Giang Dật đứng lên, nói: “Ngươi ăn trước đi, ta đi làm cho ngươi hai món ăn”

Sở Tiêu lắc lắc đầu, từ chối: “Không cần, không cần.”

Sở Tiêu là thiệt tình từ chối, bất quá đáy mắt vẫn lộ ra vài phần mong đợi.

Sở Giang Dật không sao cả: “Ngươi ngồi đi, ta đột nhiên không muốn ăn xương rồng bà, muốn ăn thứ khác, ngươi ăn trước đi……”

Sở Giang Dật đứng dậy đi về phía tầng ngầm, trong lòng thầm nghĩ: Sở Tiêu ăn chậm một chút mới tốt, bằng không chính mình đều không kịp làm, lần đầu tiên mời nhân gia ăn cơm, lại để nhân gia ăn không no thì không tốt lắm.

Sở Tiêu nhìn một mâm xương rồng bà hầm xương sườn còn dư lại, nhịn không được nuốt nước miếng.

Sở Tiêu cảm khái lần thứ một trăm, không nghĩ tới nhị ca không chỉ không đuổi mình đi, còn mời mình ở lại ăn cơm, nhị ca thức tỉnh dị năng thực vật rồi, nấu đồ ăn ăn ngon thật.

Sở Giang Dật dùng năm trái Hồng Quả làm bàn bàn Hồng Quả xào trứng dị thú, Sở Giang Dật bĩu môi, lúc này mới nhớ lại, hình như thú nhân thú hóa có thể ăn hết nửa con heo biến dị.

Sở Giang Dật đem Hồng Quả xào trứng bưng ra ngoài, lại nấu một nồi cháo bí đỏ.

Sở Tiêu nguyên bản muốn đem Hồng Quả xào trứng để lại cho Sở Giang Dật, nhưng là vừa nhìn đến Sở Giang Dật bưng lên món Hồng Quả xào trứng, Sở Tiêu liền khắc chế không được chính mình, Sở Giang Dật uống một bát cháo bí đỏ thơm ngào ngạt, cũng lấy cho Sở Tiêu một bát to.

Sở Tiêu uống bí đỏ cháo, trong mắt tràn đầy đều là cảm thán và kinh ngạc.

Sở Giang Dật thấy Sở Tiêu chỉ hết sức chuyên chú ăn cháo bí đỏ, có chút kỳ quái, “Hồng Quả xào trứng không hợp khẩu vị sao?”

Sở Tiêu lắc lắc đầu, “Không phải, ngươi ăn.”

Sở Giang Dật lắc lắc đầu, “Ta lại không phải thú nhân thức tỉnh giả, ăn không hết nhiều như vậy, ngươi để lại cho ta một mâm là được, hai mâm còn lại ngươi ăn đi.”

Đôi mắt Sở Tiêu sáng lên, hưng phấn nói: “Được!”