Đồ ăn ăn xong rồi, Sở Tiêu vẫn là vẻ mặt chưa đã thèm, Sở Giang Dật yên lặng thu thập mâm đồ ăn, vào phòng bếp.
Sở Giang Dật cảm thấy Sở Tiêu đại khái vẫn là không ăn no, bất quá dù vậy SỞ Giang Dật cũng không có ý định lại nấu cho Sở Tiêu, mấy trái Hồng Quả và bí đỏ thật vất vả mới mọc ra đều đã ăn sạch sẽ, từ ngày mai hắn lại chỉ có thể ăn xương rồng bà, nghĩ đến đây, Sở Giang Dật nhịn không được có chút oán niệm với sức ăn của Sở Tiêu.
Sở Tiêu đứng một bên, yên lặng nhìn Sở Giang Dật bận rộn trong bếp, gắt gao mà nắm chặt bàn tay, bữa cơm vừa rồi, đối với y như một giấc mộng vậy, Sở Giang Dật sẽ ôn hòa nói chuyện với y, còn sẽ nấu đồ vật cho y ăn, Sở Tiêu nguyên bản chỉ nghĩ yên lặng bảo hộ Sở Giang Dật, chính là, hiện tại lại nhịn không được muốn lại gần.
Trong cơ thể có một cổ năng lượng lạnh lạnh như kích động, những năng lượng còn sót lại nguyên bản không dễ bị hấp thu, giờ này giống như bị gột rửa, Sở Tiêu đã có thể hấp thu không ít.
Sở Tiêu không người không có kiến thức, năng lượng phỉ thúy ngọc thạch càng ôn hòa, năng lượng trong cơ thể thực vật cấp cao có thể trung hòa năng lượng bạo ngược trong tinh hạch dị thú, chính là, dù là phỉ thúy ngọc thạch hay là thực vật cao cấp đều là thứ mà Sở Tiêu chỉ có thể nhìn, mà y cũng không có quá nhiều thời gian.
Sắc mặt Sở Tiêu nghiêm túc lên, y không phải không biết trực tiếp hấp thu tinh hạch vô cùng có hại, chính là, thức tỉnh giả loài rắn có tính công kích mạnh hơn các thức tỉnh giả khác, khát vọng biến cường cũng mạnh mẽ hơn thức tỉnh giả khác, lực hấp dẫn của tinh hạch biến dị thú có tính hấp dẫn với thức tỉnh giả loài rắn nhiều hơn các thức tỉnh giả khác, đây cũng là nguyên nhân vì sao thức tỉnh giả loài rắn lại có tỷ lệ bạo thể mà chết nhiều như vậy.
Sở Giang Dật nhận thấy được ánh mắt của Sở Tiêu, quay đầu, Sở Tiêu đột nhiên không kịp phòng ngừa mà cúi đầu, có loại cảm giác làm sai chuyện bị bắt được.
Sở Giang Dật nhìn Sở Tiêu một cái, hỏi: “Ngươi còn không quay về sao? Chỗ ta không còn đồ vật cho ngươi ăn.”
Sở Tiêu lắc lắc đầu, nghĩ một đằng nói một nẻo nói: “Ta ăn no.”
Sở Giang Dật nhìn nhìn sắc trời, “Sắc trời đã muộn, ngươi không sợ buổi tối bị đánh cướp sao?”
Trị an ở D thành không tốt, săn ma giả không bận tâm đến tính mạng tồn tại rất nhiều, Sở Tiêu tin tưởng tràn đầy nói: “Ta không sợ bọn họ.”
Sở Giang Dật gật gật đầu, “Ân, bất quá ngươi cũng nên trở về đi, nơi này của ta cũng không có phòng dư.” Sở Giang Dật biết Sở Tiêu là người duy nhất đối xử chân thành với mình, đời trước y vẫn luôn yên lặng đứng sau bảo hộ hắn, chính là, ở cùng một con rắn, Sở Giang Dật tạm thời còn không tiếp thu được điều này.
Sở Tiêu có chút thất vọng, “Kia nhị ca, ta đi rồi……”
Sở Giang Dật gật gật đầu, “Tạm biệt.”
Sở Tiêu có chút ủ rũ cụp đuôi, một bước lại một bước lưu luyến bước tới cửa, Sở Tiêu có chút tự giễu mình quá mức lòng tham, Sở Tiêu nhịn không được muốn hỏi Sở Giang Dật về sau y có thể lại đến hay không, lại sợ Sở Giang Dật cảm thấy y được một tấc lại muốn thêm một thước.
Sở Giang Dật nghĩ nghĩ bốn cây thực vật ở dưới tầng ngầm, đã thành chín cây, dư lại một gốc cây năm ngày sau hẳn có thể thành thục, liền nói: “Năm ngày sau, ngươi nhớ rõ lại đến.”
Sở Tiêu lập tức phấn chấn lên, “Năm ngày sau?”
Sở Giang Dật gật gật đầu, “Đúng vậy, ngươi nhất định phải nhớ rõ.”
Sở Tiêu vội gật gật đầu, “Ân, ta biết, ta biết, đồ ăn nhị ca nấu ngon như vật, ta nhất định sẽ đến.” Nói xong, Sở Tiêu như sợ Sở Giang hối hận mà chạy nhanh như chớp.
Sở Giang Dật nhìn bóng dáng Sở Tiêu, vô ngữ mà lắc lắc đầu, thầm nghĩ: Năm ngày sau phải chuẩn bị một bàn ăn lớn, nếu không có ăn, Sở Tiêu gia hỏa này sẽ thất vọng chết..
Sở Giang Dật yên lặng thu thập chén đũa, đi vào tầng ngầm, Thải Hồng Hoa đã xuất hiện sáu màu, chỉ cần cánh hoa màu thứ bảy mọc ra, liền không sai biệt lắm, mà phiến lá Thiên Nam Tinh cũng đã lớn bằng một bàn tay, chỉ còn một bước nữa là có thể thành thục.
Lâm Thiệu An uống rượu, mặt âm trầm ngồi một bên uống rượu, Sở Giang Thiên ưu nhã bước qua, “Tiểu thọ tinh của ta, sao ngươi lại không cao hứng a!”
“Sinh nhật mà thôi, không có gì tất yếu để cao hứng.” Lâm Thiệu An lãnh đạm địa đạo.
Sở Giang Thiên nghiêng đầu, “Chẳng lẽ là đệ đệ phế vật của ta không tới, chọc giận ngươi sao.”
Lâm Thiệu An trừng mắt nhìn Sở Giang Thiên, “Hắn không tới, có gì làm ta tức giận.”
“Không cần nói như vậy, mỗi lần hắn ra tay đều không phải vật phàm, liền tính nay đã khác xưa, rốt cuộc lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, ngươi cũng không cần vội vã tá ma gϊếŧ lừa như vậy.” Sở Giang Thiên lười biếng nói.
Lâm Thiệu An khinh thường mà bĩu môi, “Ai hiếm lạ, hắn không tới càng tốt.”
Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng Lâm Thiệu An xác thật vì chuyện Sở Giang Dật không tới mà có chút oán niệm, Sở Giang Dật tên hỗn đản này, cư nhiên dám quét mặt mũi Lâm Thiệu An hắn.