Trọng Sinh Chi Tình Hữu Độc Chung

Chương 5: Chiêu đãi

Sở Giang Dật ôm hai tay, đánh giá Sở Tiêu hỏi: “Sao ngươi đột nhiên tới nơi này?”

Sở Giang Dật không nhớ rõ thời điểm này đời trước Sở Tiêu có đến tìm mình, cũng có thể là đời trước Sở Tiêu cũng tới, chỉ là mình không thấy sao.

Sở Tiêu nhíu nhíu mày, tựa hồ có chút kháng cự với vấn đề này, “Làm sao vậy, khó nói sao!”

Sở Tiêu trầm mặc một hồi, thấy chết không sờn nói: “Hôm nay là sinh nhật Lâm Thiệu An, ngươi không đi, ta cho rằng ngươi đã xảy ra chuyện, cho nên tới đây nhìn xem.”

Sở Giang Dật nhướng mày, “Sinh nhật?” Trọng sinh nhiều ngày như vậy, chính mình vẫn ở nhà dưỡng thực vật, cư nhiên quên luôn hôm nay là sinh nhật Lâm Thiệu An.

Sở Tiêu có chút khẩn trương mà nhìn Sở Giang Dật, trong lòng rất bất an, hắn tham gia sinh nhật Lâm Thiệu An, là ngóng trông có thể nhìn thấy Sở Giang Dật trong bữa tiệc, chính là, thực ngoài ý muốn, Sở Giang Dật luôn đặt Lâm Thiệu An là trên hết lại không có mặt, Sở Tiêu nhịn không được bắt đầu miên man suy nghĩ, sợ Sở Giang Dật đã xảy ra chuyện hoặc là sinh bệnh, mới không đến tiệc sinh nhật.

Vậy nên Sở Tiêu chuồn êm ra khỏi yến hội, vội vội vàng vàng chạy tới tìm Sở Giang Dật, không nghĩ tới Sở Giang Dật thức tỉnh dị năng thực vật, còn quên sinh nhật Lâm Thiệu An sạch sẽ, tự mình chủ động nhắc tới tình địch, tâm tình Sở Tiêu thập phần rối rắm, tuy rằng Sở Tiêu vẫn luôn cảm thấy mình không có hy vọng gì, nhưng tóm lại vẫn là ôm điểm hy vọng.

Sở Tiêu cẩn thận nâng mắt, thấy đôi mắt Sở Giang Dật đảo qua, lại chạy nhanh cúi đầu.

Sở Giang Dật “A” một tiếng, Sở Tiêu ngẩng đầu, hỏi: “Ngươi không đến tiệc sinh nhật hắn sao?”

Sở Giang Dật lắc lắc đầu, “Hắn nếu đã không phát thiệp mời cho ta, tự nhiên là không hi vọng ta đi, ta vừa lúc gần nhất đỉnh đầu khẩn, tiết kiệm được một bút tiền mua quà sinh nhật cũng tốt.”

Trước kia Sở Giang Dật luôn đem Lâm Thiệu An phủng trong lòng bàn tay, lại không nghĩ tới người kia có vui khi được hắn phủng trong lòng bàn tay hay không, kỳ thật Sở Giang Dật không thích náo nhiệt, nhưng lại hưng phấn chạy tới tiệc sinh nhật của Lâm Thiệu An, đầu tiên là bị người trông cửa làm khó dễ một hồi, sau đó lại bị bằng hữu Lâm Thiệu An chế nhạo một phen.

Sở Giang Dật lắc lắc đầu, Lâm Thiệu An đại khái là rất vui khi xem hắn xấu mặt đi. Đời trước Lâm Thiệu An cứ vậy mà lạnh lùng nhìn, mà chính mình vẫn luôn ôn sai lầm về mình, cảm thấy chính mình quá phế vật, luôn làm Lâm Thiệu An mất mặt.

Có một số việc, là không thể cưỡng cầu, miễn cưỡng đến cuối cùng, liền thành áp lực và phẫn hận.

Sở Tiêu có chút kinh ngạc nhìn Sở Giang Dật, trong mắt lộ ra vô tận kinh ngạc, Sở Giang Dật cười cười, “Làm sao vậy, biểu tình này là sao?”

Sở Tiêu lắc lắc đầu, nói: “Không có gì, ta chỉ có chút ngoài ý muốn.”

“Ngươi còn không ăn cơm đi, ta làm xương rồng bà cho ngươi ăn.” Sở Giang Dật hứng thú bừng bừng muốn thể hiện tài nghệ.

Sở Tiêu thụ sủng nhược kinh mà ngẩng đầu, đôi mắt lóe sáng, “Có thể chứ? Cần ta hỗ trợ hay không.”

Sở Giang Dật lắc lắc đầu, “Ngươi ngồi đi, ngươi tay thô chân thô, vào phòng bếp cũng là thêm phiền.”

Sở Tiêu nghe lời mà ngồi xuống, trái tim bang bang thẳng nhảy, nhìn vào phòng bếp, lộ ra nhàn nhạt mỉm cười.

Sở Giang Dật loại bỏ gai xương rồng, cắt thành sợi, thêm muối rồi đảo đều, lại dùng nước loại bỏ dịch nhầy, đổ đi nước, thêm chút muối và đường, đảo đều, làm thành món rau trộn.

Ăn nhiều thực vật có chỗ tốt lớn đối với người thức tỉnh huyết mạch thú nhân, đặc biệt là thực vật do dị năng giả hệ thực vật gieo trồng, có thể loại bỏ tạp chất trong cơ thể thú nhân. Sở Giang Dật cảm thấy Sở Tiêu là động vật ăn thịt, chỉ cho y ăn một chút rau trộn thì có chút khó coi, vì vậy liền làm thêm món xương rồng bà hầm xương sườn, từ sau mạt thế giá cả thực vật trở nên rất cao, so sánh với thực vật thì thịt dị thú rẻ hơn nhiều, Sở Giang Dật không chút bủn xỉn đem xương sườn dư lại trong nhà đều hầm.

Mùi hương nồng đậm phiêu phiêu trước mũi Sở Tiêu, y nhịn không được có chút kích động. Vốn dĩ Sở Giang Dật có thể mời y ở lại, Sở Tiêu liền cảm thấy mừng như điên, nhìn đồ ăn Sở Giang Dật bưng lên, Sở Tiêu lộ ra ánh mắt nóng bỏng.

Sở Giang Dật ngồi đối diện Sở Tiêu, “Ăn đi.”

Sở Tiêu cầm lên đôi đũa, có chút câu nệ mà ăn, càng ăn tốc độ càng nhanh.

Sở Giang Dật nhàn nhã mà ăn, hương vị xương rồng bà không tồi, bất quá, đối với người đã ăn liên tiếp mười ngày như Sở Giang Dật, lực hấp dẫn đã không còn bao lớn.

Nhưng là Sở Tiêu không giống, sau khi ăn xương rồng bà, một cổ ôn nhuận năng lượng chảy vào thân thể y, Sở Tiêu cảm thấy cỗ năng lượng trong cơ thể đã bình ổn thật nhiều.

Sở Giang Dật mới ăn một lát, Sở Tiêu liền đem một mâm xương rồng bà đều ăn sạch.