Trọng Sinh Chi Tình Hữu Độc Chung

Chương 4: Khách không mời mà đến

Sở Giang Dật nhanh chóng đóng cửa lại, cẩn thận đem hạt giống lấy ra, trồng ở bồn đất chứa đầy thổ nhưỡng.

Sở Giang Dật vận chuyển dị năng vào trong bồn, làm một mạch đến khi tinh thần lực tiêu hao hết.

Bốn loại thực vật chỉ có Thải Hồng Hoa còn không có ngoi đầu, còn lại đều đã mọc ra một cái mầm nho nhỏ, Sở Giang Dật cảm thấy không tồi, với cấp bậc dị năng hiện tại của hắn, đốt cháy giai đoạn quá mức cũng sẽ ảnh hưởng đến phẩm chất của thực vật.

Sở Giang Dật trồng cây Hồng Quả vào hai bồn thổ nhưỡng còn lại, loại này thực vật này là cà chua biến dị, trồng ra trái cây sẽ khá lớn, không dễ trồng, nhưng Sở Giang Dật đã thức tỉnh dị năng, muốn nuôi trồng sẽ dễ hơn rất nhiều, còn có một gốc cây là bí đỏ, Sở Giang Dật rất thích ăn cháo bí đỏ, khi hắn tồn tại ở thể hồn, nhìn người khác ăn, vẫn luôn thật hâm mộ.

Sở Giang Dật muốn cải thiện thức ăn, trọng sinh đã được ba ngày, mỗi ngày hắn đều uống dịch dinh dưỡng, cái hương vị này, thật sự làm người khóc không ra nước mắt, Sở Giang Dật cảm giác chính mình gầy thật nhiều, tuy rằng đây chỉ là áo giác của hắn.

Sinh hoạt của Sở Giang Dật trở nên quy luật, buổi sáng mỗi ngày đều dùng linh lực tẩm bổ cho mấy gốc thực vật.

Buổi chiều mỗi ngày thì nhìn chằm chằm xương rồng bà, thúc giục xương rồng bà nhanh chóng sinh trưởng, mấy ngày nỗ lực liên tục, xương rồng bà trưởng thành đến mức cao hơn cả Sở Giang Dật, mỗi phiến lá cây đều to bằng hai lần đế giày, phiêu đãng 500 năm, trong đầu Sở Giang Dật có thêm khá nhiều tri thức.

Tỷ như nói: Xương rồng bà là đồ tốt, da mỏng thịt dày dễ nuôi sống, có thể ăn như rau trộn, thanh thúy ngon miệng, cũng có thể ăn chín, hương vị tươi ngon, có thể nấu bình thường, cũng có thể làm thành mứt hoa quả.

Sở Giang Dật thèm nhỏ dãi nhìn xương rồng bà trên bàn, một gốc xương rồng bà lớn như vậy, đủ cho hắn ăn thật nhiều ngày.

Cửa sổ lóe lên một mạt sáng, trái tim Sở Giang Dật đột nhiên nhảy dựng, Sở Giang Dật không tính toán công khai dị năng của mình sớm như vậy, hắn còn trông cậy Lâm Thiệu An coi hắn là phế vật, chủ động từ hôn, một cây xương rồng bà lớn như vậy đặt ở nơi này, chỉ cần là người liền biết có vấn đề.

Sở Giang Dật nhấp môi, giữa mày một mảnh lạnh lẽo, mẫu phụ và hắn đã sớm dọn ra khỏi Sở gia, sau khi mẫu phụ chết, phụ thân cũng mặc hắn tự sinh tự diệt, căn biệt thự này ngày thường cũng không có người tới, Sở Giang Dật thầm bực mình vì lơ lỏng cảnh giác.

Sở Giang Dật nhanh chóng mở cửa nhảy ra ngoài, triệu hồi một gốc xương rồng bà đánh về người phía trước, Sở Tiêu hiển nhiên không đoán được mọi chuyện sẽ như vậy, ngốc ngốc nhìn ảo ảnh xương rồng bà tới gần, Sở Giang Dật thấy rõ người tới, phất tay xua tan ảo ảnh triệu hồi ra.

Sở Tiêu ngốc ngốc nhìn Sở Giang Dật, Sở Giang Dật nhăn lông mày nhìn Sở Tiêu, Sở Tiêu có chút vô thố mà cúi đầu, “Ngươi……”

Sở Giang Dật nhìn quanh bốn phía, xác nhận không có người khác, liền nói: “Vào nhà rồi nói sau.”

Sở Tiêu có chút thụ sủng nhược kinh, “Được.”

Sở Tiêu đi theo Sở Giang Dật vào phòng, Sở Giang Dật nhìn nhìn sắc mặt Sở Tiêu, “Thương thế của ngươi đã tốt chưa!”

“A?” Sở Tiêu kinh ngạc kêu một tiếng.

Sở Giang Dật quay đầu, Sở Tiêu bày ra bộ dáng như lâm đại địch, Sở Giang Dật nhìn biểu tình của Sở Tiêu, có chút buồn cười. “Ta hỏi thương thế của ngươi đã tốt chưa.”

Sở Tiêu đỏ mặt lên, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Đã khá hơn nhiều.”

Sở Giang Dật gật gật đầu, “Ngươi đừng vội vào rừng rậm, trước tiên nghỉ ngơi một hồi, trong thân thể ngươi còn sót lại quá nhiều năng lượng tàn dư của tinh hạch, đối với ngươi không chỗ tốt gì.”

Sở Tiêu gật gật đầu, biết phải nghe lời: “Ân, được.”

Sở Tiêu nhìn gốc xương rồng bà khổng lồ, không cấm có chút líu lưỡi, “Như thế nào lớn như vậy.” Vừa rồi kinh hồng thoáng nhìn, Sở Tiêu tựa hồ nhìn đến một mảnh xanh lục, nhưng là không biết nguyên lai là gốc xương rồng bà lớn như vậy.

Sở Giang Dật nhàn nhạt nói: “Tự nhiên liền lớn như vậy.” Đôi mắt Sở Giang Dật tới gần nhìn vào Sở Tiêu.

Sở Tiêu nghiêm túc bảo đảm nói: “Ta sẽ không nói cho người khác.”

Sở Giang Dật thu hồi ánh mắt, trên thế giới này, người duy nhất hắn có thể tin tưởng cũng chính là Sở Tiêu, chết qua một lần, Sở Giang Dật biết, Sở Tiêu tuyệt đối sẽ không bán đứng chính mình.

Sở Giang Dật cắt bốn phiến lá cây ném vào phòng bếp, nói với Sở Tiêu: “Nơi này không quá an toàn, giúp ta dọn nó đến tầng hầm đi.”

Sở Tiêu vén tay áo lên, vui vẻ ngẩng cao mà lên tiếng, “Được.” Liền ngoan ngoãn làm cu li dọn chậu cây.

Sở Tiêu tuy rằng nhỏ hơn hắn hai tuổi, nhưng đã cao hơn hắn, Sở Giang Dật cơ bắp rắn chắc trên người Sở Tiêu, nhịn không được dâng lên một cổ hâm mộ ghen tị.