Omega Hắn Thích Biết Thuật Đọc Tâm

Chương 57

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tiếp bình nước thể thao của anh này!”

Thượng Quan Nghị là người cầm gậy đầu tiên, đã nghỉ khá đủ, màu đỏ do vận động trên mặt rút đi. Thấy da miệng Phong Dã bong chóc mới nhớ ra phải bổ sung thể lực.

Tiếp theo Phong Dã còn phải thay mặt lớp ba tham gia chạy 3000 mét nữa.

Bình nước thể thao màu cam, trên thân có chữ “energy”. Miệng bình màu đen, thân cam đen, cùng nhãn hiệu với vòng tay Lạc Uẩn đang đeo.

“Cảm ơn.”

Phong Dã nhận lấy bình nước, vặn ra ngửa đầu uống hai ngụm, yết hầu trượt nhẹ, cơ bắp cách tay cong cong. Một hạt mồ hôi chạy theo cằm lăn xuống cổ rồi hoàn toàn chui vào cổ áo tay ngắn, tạo thành một màu đậm.

So với thể chất ít đổ mồ hôi của Lạc Uẩn, Alpha hoàn toàn ngược lại.

Lạc Uẩn đứng bên cạnh Phong Dã có cảm giác như bị một lớp nhiệt bao lại, sau khi vận động chất dẫn dụ sẽ nồng hơn, Lạc Uẩn càng ngày càng thích loại hương vị này.

Lạnh lẽo, mùa hè hít vào cảm giác mát mẻ thoải mái, sạch sẽ không chút tạp chất, như dòng nước tạo thành từ tuyết tan vậy.

Nhiều Omega cạnh đường băng ngửi thấy chất dẫn dụ nhàn nhạt của Phong Dã, không nhịn được mặt đỏ tai hồng.

Đặc biệt là khi Phong Dã vặn nắp rồi kéo vạt áo lên lau trán.

Sự quyến rũ trực tiếp từ hormone Alpha lên đến đỉnh.

Muốn nhìn lại ngại nhìn, vậy nên xung quanh chỉ còn tiếng chụp hình tách tách.

Do xứng đôi 100% nên Lạc Uẩn càng ngửi được mùi nồng hơn tất cả mọi người.

Mặt cậu nóng lên, nhưng phải tiếp tục duy trì vẻ ngoài nghiêm túc.

Lạc Uẩn cụp mắt, thoáng thấy cơ bụng được phủ một lớp mồ hôi mỏng của Phong Dã.

Càng ngày càng biết ve vãn.

Một tiếng hừ nhẹ tràn ra từ khóe miệng, Lạc Uẩn thật sự muốn giúp hắn kéo vạt áo xuống.

Trước đó trong phòng thay đồ đã nói cậu muốn sờ thì sờ, đều là của cậu.

Bây giờ lại cho người ta xem!

Lạc Uẩn suy nghĩ thất thần, mặt bị chạm nhẹ một cái, lúc này cậu mới hoàn hồn, đôi mắt lộ vẻ nghi hoặc.

“Sao vậy?”

“Em lại bị mặt trời thiêu đỏ nữa hả? Uống nước cho mát này.” Phong Dã đưa bình nước cho cậu.

Mấy người xung quanh mới dời mắt sang Lạc Uẩn, da cậu trắng hồng như chưa từng bị phơi nắng.

Vương Sở Anh đã biết trước cậu sợ bị phơi nên chân thành đưa ra kiến nghị: “Lớp trưởng, mai cậu nhớ thoa kem chống nắng nha.”

Tô Nùng ghé vào tai Thượng Quan Nghị thì thầm: “Sao tôi không biết lớp trưởng sợ nắng nhỉ?”

Thượng Quan Nghị nhìn Tô Nùng chằm chằm, cảm thấy bạn nhỏ cùng bàn hình như hơi ngốc.

Còn ngốc hơn một Alpha như cậu ta nữa.

Cậu ta đáp: “Không phải nắng, là xấu hổ đó. Tại anh tôi đẹp trai quá mà, một Alpha như tôi nhìn cơ bụng còn phải nuốt nước bọt nữa là.”

Từ sau khi lớp trưởng và Phong Dã bên nhau, chút tò mò của Tô Nùng với Phong Dã cũng đã biến mất.

Đã lâu rồi Tô Nùng không chú ý Phong Dã nữa, giờ mới nhìn trên nhìn dưới một lúc.

Sau đó dùng một ánh mắt thưởng thức cảm thán: “Thật, khá đẹp đấy.”

“.......”

Đột nhiên Thượng Quan Nghị cảm thấy mình tự vác đá đập chân mình.

Mấy Alpha trêu: “Hoa khôi mà~ da mỏng cũng bình thường thôi.”

“Hoa khôi? Anh của em là hoa khôi Nhất Trung ạ?!” Lạc Vân ngẩng đầu, lớn tiếng hỏi.

Nhận được câu trả lời khẳng định, em cùng chung vinh dự mà vỗ ngực nói: “Anh của em thật sự rất đẹp!”

Tuyển chọn hoa khôi nam thần chỉ thịnh hành trong đám học sinh, Nhậm Doanh, chủ nhiệm Lý và vài vị phụ huynh mới nghe thấy lần đầu.

Họ kinh ngạc nhìn Lạc Uẩn.

Tựa như không ngờ nhất khối cũng sẽ tham gia hoạt động tuyển chọn của bọn học sinh.

“Tôi có chút tò mò ai là nam thần vậy?” Lăng Ý Tuyết cười hỏi.

Cạnh đường băng dù là nam hay nữ đều trăm miệng một lời hét lên: “Phong Dã!!!”

“À~ hóa ra Tiểu Dã là nam thần.” Lăng Ý Tuyết nhìn hai đứa trẻ, mỉm cười: “Được đó chứ.”

“......”

Phụ huynh còn đứng bên cạnh, Lạc Uẩn bị nhìn chằm chằm xấu hổ cực kỳ.

Sao cậu lại sinh ra ảo giác ánh mắt bác sĩ Lăng cứ không bình thường.

Là đang trêu đúng không? Trêu phải không?!

Lạc Uẩn hận không thể kiếm cái khe đất để chui vào.

Cậu che khuôn mặt đang nóng dần lên, hơi hoảng loạn vặn nắp bình nước, định ép cái nóng trên mặt xuống.

Vào miệng là vị bạc hà lạnh lẽo, lại có chút lạnh buốt của linh sam mùa đông.

Theo lý thì cái lạnh này là thứ tốt nhất để tiêu trừ khô nóng trong cổ họng.

Lại không như mong muốn, chút ít chất dẫn dụ này từ từ làm tê thần kinh của Lạc Uẩn.

Từ lưỡi chầm chậm lan đến khoang miệng, theo động tác nuốt xuống lan đến máu, tỏa ra khắp người.

Lạc Uẩn uống từng ngụm nước nhỏ, lông mi đen nhánh hơi che đi đôi mắt long lanh.

Dư quang Phong Dã đều nhìn môi Lạc Uẩn, nhìn môi cậu dán lên chỗ mình từng uống.

Trái tim hắn như bồ công anh vậy, bay bổng, mềm mại, gió thổi qua liền bay lên theo.

[Hi hi hi, vợ hôn gián tiếp với mình này!]

[Thật muốn ôm vợ mà...... ]

Lạc Uẩn hơi khựng lại, khuôn mặt nóng lên, từ từ vặn nắp.

Vòng tay thể thao trên cổ tay thon nhỏ rất dễ thấy, chủ nhiệm Lý hơi nhíu mày.

Nếu thầy không nhớ lầm thì thầy đã từng thấy cái vòng đó trên tay Phong Dã.

Còn cả đồng phục trên người Lạc Uẩn nữa, không chỉ lớn hơn một mã, mà hình như cũng là số của Phong Dã.

Chủ nhiệm Lý vừa quan sát hai người tương tác, càng tin tưởng vào phán đoán của mình.

Nếu thật sự bên nhau, vậy thì phiền phức rồi.

Đợi sau đại hội thể thao kết thúc rồi hỏi vậy.

***

Thành tích đua tiếp sức được đưa ra, lớp ba biểu hiện tốt nhưng điểm hai học sinh thể dục cao hơn một chút, trước mắt lớp ba xếp thứ ba.

Nhậm Doanh rất hài lòng với kết quả này, nhìn những nam sinh bình thường không chịu nghe lời, mặt vẫn treo nụ cười.

“Ngày mai còn một ngày nữa, đại hội thể thao này mọi người cứ thả lỏng thôi, vui vẻ là được, lấy được hạng nhất hay không thì cứ tùy duyên.”

Nhưng đám nam sinh lại không vui: “Cô ơi, đâu được như cô nói ạ, mục tiêu của bọn em chính là hạng nhất!”

Tính háo thắng ganh đua trong xương Alpha vẫn còn đó, họ cảm thấy mình không thể thua học sinh thể dục một xíu nào.

Nhậm Doanh giật mình khi nghe thấy câu này, không ngờ tính hiếu thắng của đám người học tập được chăng hay chớ rất lớn.

Cô sửa miệng: “Đúng đúng đúng, các em nói phải, cố gắng lấy hạng nhất nào!”

Sau cùng còn không quên cổ vũ học sinh trên phương diện học tập: “Nếu các em cũng có chút ít quyết tâm này lúc học thì tốt rồi.”

Mấy Alpha đội sổ: “......”

Họ xấu hổ vò đầu bứt tai, nghĩ thầm không cần câu cuối đâu mà.

Chốc nữa mới đến phần thi chạy 3000 mét, Nhậm Doanh nói cười với đám học sinh.

Có học sinh định về lớp, có người muốn tiếp tục ở sân thể dục chơi.

Lạc Uẩn đưa loa cho Lạc Vân: “Cái đạo cụ này dùng khá tốt đấy chứ.”

Mặt em đầy kiêu ngạo, chống nạnh nói: “Đương nhiên ạ.”

Lạc Uẩn xoa mái tóc mềm mại của em, định đưa lại bình nước cho Phong Dã. Nhìn Phong Dã đang nói chuyện phiếm với người nhà cách đó không xa, họ nói nói cười cười, cảnh tượng rất êm ấm.

Lại chợt nghĩ đến mình và Đường Tê, chớp ánh mắt cậu ảm đạm.

Tựa như phát hiện ra ánh mắt của cậu, Lăng Ý Tuyết vẫy tay, Lạc Uẩn hít một hơi, vứt suy nghĩ lung tung lộn xộn trong đầu đi, đáp lại bằng nụ cười nhẹ.

Cậu đưa Đường Tê và Lạc Vân đi dạo quanh trường, Nhất Trung có đầy đủ thiết bị, hoàn cảnh tốt, từng hàng cây ngô đồng đứng thẳng hàng, cây liễu vòng quanh cái đình giữa hồ.

Cầu đá dẫn đến đình uốn lượn, cách một đoạn, trên tay vịn được đặt một chậu hoa Đỗ Quyên.

Nước hồ mát lạnh, mang theo chút ít vị chua.

Đường Tê nhìn ghế dài bên bờ.

Trong đại hội thể thao không có giáo viên giám sát nên nhiều cặp đôi mờ ám chạy đến đây, ngồi trên ghế dài không biết đang nói chuyện gì.

Đường Tê lại nghĩ đến Lạc Uẩn và Phong Dã.

Bà không quản được, cũng không nên quản.

Quan hệ với con đã lạnh băng, nếu nói thêm chuyện yêu sớm, bà càng lo Lạc Uẩn sẽ thất vọng với bà hơn.

Vậy nên chỉ có thể giấu chuyện này ở đáy lòng, đi theo Lạc Uẩn đến kí túc xá.

Ký túc xá Nhất Trung có phòng bốn người, cũng có phòng hai người. Lạc Uẩn xin phòng hai người, trường học đã duyệt, tuần sau là có thể dọn vào.

Tầng một có phòng sinh hoạt và tự học, cách nhà ăn có vài bước.

Chỉ là trước sau gì cũng không bằng được ở nhà, Đường Tê chần chừ hỏi: “Con muốn trọ ở trường thật à?”

Lạc Uẩn gật đầu, nhẹ giọng đáp: “Trọ ở trường rất tiện, hơn nữa......”

“Sau khi mẹ và Lạc Vân đi nước D thì không ai quản con nữa, trọ ở trường sẽ quản một chút.”

Đường Tê nhìn vai lưng thon gầy của Lạc Uẩn, đột nhiên bà hối hận không thôi: “Nếu không thì mẹ sẽ bảo ba con về công tác ở thành phố Giang -----“

“Không cần đâu ạ, dù sao cũng chỉ còn một năm nữa thôi, đợi khi thi đại học xong con sẽ không ở đây nữa, không cần thiết nữa.” Lạc Uẩn từ chối.

Ba làm việc theo hạng mục nhiều năm, là người phụ trách hạng mục. Nếu về, nhất định đơn vị sẽ có ý kiến.

“Cũng phải.” Đường Tê đáp lại, “Vậy được, nếu có chuyện gì, lúc đó con phải gọi cho mẹ một tiếng, biết chưa?”

Lạc Uẩn dạ một tiếng, lãnh đạm nói: “Con sẽ tự chăm sóc mình thật tốt, mẹ yên tâm đi ạ.”

Ven khuôn viên trường, từng lá hoa sơn chi xanh mướt, đã kết thành nụ hoa xanh lơ.

Đường Tê tiếc nuối nghĩ không kịp nhìn hoa nở.

Trước khi thi 3000 mét, Đường Tê mang Lạc Vân rời đi, thủ tục tạm nghỉ của Lạc Vân xảy ra chút vấn đề nên cần xử lý lần nữa.

Vì là hạng mục cuối cùng của ngày đầu tiên nên số người đến xem nhiều nhất, mỗi lớp chỉ có một người đăng ký 3000 mét, toàn bộ học sinh khối 11 đăng ký là hai mươi mấy người.

Khi khối 10 bắt đầu thi, học sinh lớp ba mới chậm chạp đi đến sân thể dục.

Lạc Uẩn cũng thay lại bộ đồ nữ “đáng hờn” đó. Lúc đi đường, cậu cố gắng bỏ qua những ánh mắt nóng rực phía sau.

Nhân lúc đang nghỉ, cậu có hỏi Lộc Viên, đoàn kịch nói đồng ý cho mua lại quần áo.

Trên sườn dốc, Tô Nùng kéo tay cậu, cười hì hì: “Lớp trưởng, như thế thì tớ giống bạn trai cậu ý ~”

Phong Dã đi sau hai người ngước mắt, liếc cái ót Tô Nùng.

Giọng hắn lười biếng như chưa tỉnh ngủ, tay đút trong túi quần: “Ừ, rất giống, nhưng cũng chỉ có thể giống thôi.”

“.....” Tô Nùng cắn răng, quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái; “Quỷ ấu trĩ.”

Tô Nùng cực kỳ tức giận, mặt phồng như cá nóc, Lạc Uẩn cười thành tiếng.

“Từ Khinh Kính cũng chạy 3000 mét đấy.” Thượng Quan Nghị nhìn tin nhắn trong nhóm Alpha, “Nghe lớp bọn họ nói họ Từ chắc chắn lắm.”

Tô Nùng: “Ngàn vạn lần đừng để họ Từ kia thắng, nam thần cố gắng lên nha, đây là lúc trưng ra mị lực của cậu cho lớp trưởng thấy đấy!”

“Trưng hay không trưng thì lớp trưởng cũng là của tôi.” Môi Phong Dã vểnh lên, giọng điệu lười biếng.

Tô Nùng trừng hắn: “Nếu không có tôi thì lớp trưởng còn chưa nhận ra tình cảm của mình đâu!”

Thượng Quan Nghị nhướng mày: “Không nhìn ra đấy, cậu là Hồng Nương của bọn họ hả?”

Vẻ mặt Tô Nùng đắc ý: “Đương nhiên, tôi nhìn không đến một ngàn cũng có 800, chuyện tình cảm này, đơn giản.”

Thượng Quan Nghị nhìn cậu ta chằm chằm, không nói gì.

Nhĩ tiêm Lạc Uẩn đỏ lên, do dự nhấc tay: “......Tớ có thể nói không?”

Tô Nùng: “Lớp trưởng nói đi.”

Môi Lạc Uẩn giật giật, ngoảnh đầu nhìn thoáng qua Phong Dã, nói chậm chạp: “Đừng nói mãi về tớ với cậu ấy.....”

Thượng Quan Nghị ngáp một cái, vô tư nói: “Tôi sao cũng được.”

“He he he, xấu xổ rồi, xấu hổ rồi, mặt đỏ hết này!” Tô Nùng ồn ào theo.

Lạc Uẩn đỡ trán, không khỏi cảm thán mình kết bạn với người xấu, trước kia chưa từng thấy Tô Nùng trêu cậu thế này bao giờ.

“Đừng có ồn ào.” Phong Dã gập ngón tay gõ đầu Tô Nùng.

Tô Nùng buông tay Lạc Uẩn, che đầu lại theo bản năng, đôi mắt tròng xoe hung dữ trừng Phong Dã.

Khí thế có thể so với chó Phốc sóc và chó chăn cừu Đức.

*Chó Phốc sóc (博美): Phốc sóc có xu hướng hung dữ và tấn công những con chó khác, mặc dù có ngoại hình nhỏ bé. Là một giống chó thông minh, nhanh nhẹn, chó Fox có thể tiếp thu rất nhanh các huấn luyện vâng lời hay các bài tập của chủ và trở thành một người bạn tuyệt vời trong các gia đình.*Chó chăn cừu Đức (德牧): Thay vì mục đích chăn cừu như tổ tiên xưa, Chó Becgie Đức ngày nay được khai thác triệt để vào các mục đích bảo vệ hoặc mục đích trinh sát trong quân đội bởi những phẩm chất nổi bật của chúng là trí thông minh, sự nhanh nhẹn, tốc độ, trung thành, quyết liệt.

Chó chăn cừu Đức tuy không phải là một người bạn dễ gần nhưng thường không hung dữ. Chúng thường khó để làm thân ngay lúc đầu nhưng một khi nó đã thân thiết với bạn thì cực kỳ trung thành.

Đây là một chú chó canh nhà rất tốt vì nó sẽ phản ứng rất mạnh khi phát hiện có dấu hiệu nguy hiểm hay có kẻ lạ đột nhập.Cậu ta buông tay, Phong Dã thuận thế chui vào giữa hai người, đẩy Tô Nùng ra ngoài.

Phong Dã nhấc tay lên, cánh tay khoác hờ trên vai Lạc Uẩn, nói với Tô Nùng bằng ngữ điệu lười biếng: “Qua một bên đi, chính cung đến.”

Tô Nùng nhìn Alpha có khí thế hơn mình không biết bao nhiêu lần, lòng đầy căm tức.

Sắp chạy sang bên kia của Lạc Uẩn lại bị Thượng Quan Nghị chặn ngang: “Cậu đừng làm bóng đèn cho lớp trưởng và anh tôi nữa mà!”

Câu này đánh thức Tô Nùng, nhìn bóng dáng có đôi có cặp trước mặt.

Tô Nùng òa một tiếng khóc lên.

“Theo cái tính chiếm hữu của Phong Dã, sau này tôi không được nắm tay lớp trưởng nữa đâu!”

Mặt Tô Nùng tức giận đỏ bừng: “Alpha ai cũng chó như thế hả?”

Ánh mắt Thượng Quan Nghị lóe lên, làm bộ “chậc” một tiếng: “Phiền thật.”

Cậu ta nhấc tay lên, dùng cằm bảo Tô Nùng: “Cho cậu mượn nắm đấy.”

Tô Nùng cụp mắt, nhìn ngón tay lớn hơn nhiều trước mặt, chạm nhẹ, thô ráp hơn lớp trưởng rất nhiều.

Lại chợt nhớ trước đó tay cậu ta bị sờ, tai Tô Nùng đỏ lên, vỗ tay Thượng Quan Nghị xuống: “Ai muốn nắm tay cậu, tay lớp trưởng mềm mềm, tay cậu như giấy thô ấy.”

“Đắp nhiều mặt nạ tay lên rồi hẵng đến.”

“........” Thượng Quan Nghị nhìn mu bàn tay mình, nghĩ thầm, mặt nạ tay là cái thứ gì?

Tiếng kêu rên của Tô Nùng đằng sau lại vang lên: “Lớp trưởng, cậu cũng chỉ thấy người mới cười, không thấy kẻ cũ khóc hu hu.”

Nụ cười bên khóe miệng Lạc Uẩn muốn ngăn cũng không ngăn được, đang chuẩn bị trêu hai câu.

Phong Dã đột nhiên nói: “Cục cưng này, nếu anh thắng Từ Khinh Kính thì có được thưởng gì không?”

Hắn nói sát nhĩ tiêm, toàn bộ hơi nóng chui vào lỗ tai, Lạc Uẩn liếʍ môi dưới, khô khốc nói: “Thưởng gì?”

Phong Dã nhìn tai đỏ rực của cậu, cười một tiếng, dùng tay nhéo: “Vừa xấu hổ thì đỏ lên luôn à?”

[Trước kia không mấy để ý ]

[Không biết chỗ khác trên người vợ có như vậy không nhỉ?]

“!” Mặt Lạc Uẩn đỏ rực, vội đẩy Phong Dã ra, “Vậy anh đừng dựa gần như thế.”

Trong lúc nói chuyện, đám người đã đến cửa sân thể dục. Trước cửa dựng một tấm bảng, bên trên luôn đổi mới điểm của mỗi lớp.

Phần chạy 3000 mét của khối 11 sắp bắt đầu, trên đài chủ tịch, người của hội học sinh thúc giục khối 11 mau vào sân.

Sân thể dục nhiều người, Phong Dã thu cánh tay đang khoác vai Lạc Uẩn, đặt bên mép quần.

Hắn hỏi: “Nếu anh thắng, được hạng nhất thì có được thưởng không?”

“Lớp~ trưởng~ “ Phong Dã ngân dài âm cuối, đôi mắt đen nhánh chứa ánh sáng, “Là lớp trưởng, cổ vũ các bạn là trách nhiệm của em mà.”

Trách nhiệm cái khỉ gì!

Lạc Uẩn nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng lời đến bên miệng lại thành: “Phần thưởng gì? Không thì thưởng cho anh mấy đề thi nhé. Cố gắng học tập, ngày nào cũng tiến lên phía trước.”

“.....” Nụ cười trên khóe miệng Phong Dã lập tức cứng đờ, hắn mím môi, thầm nghĩ -----

[Hu hu, vợ không hiểu phong tình gì cả!]

[Muốn hôn muốn ôm cơ! Đáng ghét!]

Từng lời oán thầm chui vào tai Lạc Uẩn, cậu bị nói đến mức đỏ mặt.

Cậu không hiểu phong tình đến vậy cơ à?

Vậy nên cậu mở miệng: “Vậy cho anh ôm, hôn nhé.......?”

Dứt lời, Lạc Uẩn nói tiếp: “Còn có thể nhấc lên cao.”

Cậu hào phóng nhỉ?

Lạc Uẩn tưởng rằng Phong Dã sẽ đồng ý luôn, dù sao đây cũng là suy nghĩ của đối phương mà.

Nhưng không ngờ Phong Dã lại từ chối, đáp: “Anh thấy kỹ thuật tay của em cần luyện tập thêm.....”

Mặt Lạc Uẩn bị thiêu đỏ, màu máu lan đến gáy: “Không, không được.”

Cảm giác nóng rực như còn trong tay, lòng bàn tay Lạc Uẩn tiết ra lớp mồ hôi mỏng, cậu lặng lẽ lau sạch lên vạt áo Phong Dã.

Phong Dã cụp mắt nhìn mu bàn tay trắng trẻo của Lạc Uẩn. Ánh mắt nóng rực khiến mu bàn tay Lạc Uẩn nóng lên.

Trái tim không chịu khống chế mà tăng nhịp đập, cậu bị nhìn đến mức mất tự nhiên.

Lại nghĩ một chút, đã là bạn trai của cậu rồi, trước lạ sau quen, nếu phải dùng tay thật cũng không khó chấp nhận lắm.

Vừa mở miệng muốn đồng ý, Phong Dã lại hành động trước, cẳng chân cậu bị Phong Dã cọ nhẹ một cái.

“Không thì chân, hoặc là.....” Phong Dã nghiêm túc nhìn đôi môi hồng nhạt của Lạc Uẩn.

[Nói là dùng miệng có dọa sợ người ta không?]

Phong Dã mím môi, nghiêm túc tự hỏi tính khả thi.

......... Lạc Uẩn mở to mắt, đầu ù ù như bị ù tai, cuối cùng không nghe thấy âm thanh gì nữa.

[Nên hỏi thử chứ, lỡ đâu được thì sao?]

Phong Dã cụp mắt, giọng khàn khàn: “Không thì dùng miệng ý, không thể thích hơn.”

Sau khi nói xong, bầu không khí như có thể đọng thành giọt nước.

Lạc Uẩn qua thật lâu cũng chưa hoàn hồn, máu khắp cơ thể như chạy lêи đỉиɦ đầu. Nắng hoàng hôn còn vương chút hơi ấm, rõ ràng không hề nóng rực.

Nhưng Lạc Uẩn lại cảm thấy giây tiếp theo mình sẽ ngã xuống.

Cậu cảm thấy xấu hổ suýt khóc.

Lạc Uẩn nhả ra một câu từ yết hầu: “......Đỡ em xíu, chân em mềm.”

“......” Phong Dã trầm tư hai giây, sau đó giơ tay hơi ôm lấy eo Lạc Uẩn, thấy mặt cậu đỏ bừng.

Xem ra yêu cầu này quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ với lớp trưởng rồi.

Cũng phải, ngay cả phim lớp trưởng cũng chưa từng xem mà.

Không đúng, hắn cũng chưa xem bao giờ mà, nhưng từ khi có ham muốn với phương diện kia, lần nào hắn cũng nghĩ đến lớp trưởng.

Thượng Quan Nghị cho hắn rất nhiều tài nguyên, sau khi hắn từ chối còn nhận được cái cười nhạo của Thượng Quan Nghị.

Bảo là có phải hắn không được hay không.

“À thì...... Anh chỉ thuận miệng nói thôi, không được cũng không sao, chúng ta từ từ đến, dù sao cũng có cơ hội cả đời, không cần phải vội.”

Cơ hội cả đời......

Lông mi Lạc Uẩn run run, đại não như thiếu Oxy, nhẹ nhàng gật đầu.

Lùi một bước, trước sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ to lớn, đột nhiên Lạc Uẩn cảm thấy dùng tay đơn giản hơn nhiều.

Cậu chợt nghĩ đến câu mọi người đều thích lưng chừng thật chí lý.

“Vậy dùng tay --------“

“Được rồi, anh dùng miệng cho em.”

Lạc Uẩn đơ người, trong đầu như bị nhét đầy bùn nhão, không biết tự hỏi.

Cậu nhìn khóe miệng và dáng môi sắc nét của Phong Dã, nói lắp bắp: “Anh..... chắc chắn là phần thưởng à?”

“Ừ, là phần thưởng đó, vậy em có đồng ý không?” Môi Phong Dã giương lên, trong mắt giấu nụ cười.

Hắn dụ dỗ con cá cắn câu, nói: “Haiza, anh lùi mấy bước rồi, em không cần làm gì cả, chỉ cần ngoan ngoãn để anh làm thôi, như vậy cũng không được sao?”

“Không thì em làm nhé?”

“..........”

Lạc Uẩn như bị mê hoặc, nhìn cánh môi lúc đóng lúc mở của Phong Dã, ma xui quỷ khiến đáp: “Vẫn nên để anh làm đi.”

Phong Dã: “Quyết định rồi nhé.”

“Anh chưa chắc đã thắng đâu.” Lạc Uẩn nhỏ giọng nói.

“Vậy em có nghĩ là anh thắng không?”

“.........” Môi Lạc Uẩn giật giật, hốc mắt nóng cực kỳ, cậu cảm thấy mình như sắp hỏng mất.

Tận đến khi bắt đầu chạy 3000 mét, Phong Dã đứng cạnh vạch xuất phát hỏi lại lần nữa.

Lạc Uẩn mới co quắp đáp: “........Có.”

Tiếng súng vang tận trời, Alpha cao lớn xuất phát.

Lạc Uẩn nhìn bóng dáng cao lớn đó, lòng sinh ra chút hối hận và chút xíu may mắn.

Chưa chắc đã thắng mà.

Chỉ là nhìn Từ Khinh Kính cách mấy đường băng, Lạc Uẩn vẫn hy vọng Phong Dã có thể thắng.

3000 mét, mỗi vòng 400 mét, Lạc Uẩn chú tâm quan sát cuộc thi. Nếu không có Thượng Quan Nghị đứng bên cạnh nhắc, cậu cũng không nhớ đây là vòng thứ mấy.

Như suy đoán của mọi người, quán quân sẽ được chọn giữa Phong Dã và Từ Khinh Kính.

Còn một vòng cuối cùng, học sinh hai lớp khàn giọng hét cố lên.

Là nam thần, nhân khí của Phong Dã càng mạnh. Trong chốc lát tên của hắn vang khắp đường đua.

Hoàng hôn ấm áp, chiều tà soi góc nghiêng của Phong Dã, góc cạnh rõ nét bị ánh sáng chia làm hai nửa sáng tối.

Khi Phong Dã lao đến chỗ cậu.

Lạc Uẩn biết mức độ biếи ŧɦái của mình tăng lên một độ.

Phong Dã mệt mỏi khắp người nhào vào ngực Lạc Uẩn, ngửi mùi hoa nồng nàn và vị bơ thơm ngọt.

Hắn thở mạnh bên tai cậu: “......Nhớ thưởng cho anh đấy.”

Trước mắt Lạc Uẩn mơ hồ.

Rốt cuộc là thưởng cho ai?!

***

Thiệt sự..... Có vài cảnh còn làm tui nóng người hơn lúc đọc truyện không dành cho trẻ em nữa:))))))

Tui chèn hình hai con cún, mà hình như bị lỗi ý, đăng lên rồi mọi người thấy bị lỗi thì comment để tui sửa nhe. (⁠灬⁠º⁠‿⁠º⁠灬⁠)⁠♡