Phong Dã lấy được hạng nhất.
So với dáng vẻ mệt không ra dáng người
của những Alpha khác thì hắn có trạng thái ổn hơn nhiều, ngay cả trọng tài cũng khen mấy câu: “Thể lực của nhóc không tệ đấy, có tính chuyển sáng lớp thể dục không?”
Lớp ba là lớp tự nhiên tốt nhất, nên thầy tưởng thành tích của học sinh này cũng tốt lắm.
Một lời khen khách sáo khiến học sinh lớp ba ôm bụng cười ha ha.
Vẻ mặt Nhậm Doanh đầy bất đắc dĩ, nhìn mặt hắn lại nhớ đến thành tích là lại đau đầu.
Đám học sinh đi cửa sau sau này hơn nửa là muốn ra nước ngoài mạ vàng.
Nhưng còn một ngày ở trong lớp cô thì thành tích cũng sẽ chỉ lọt được thứ hạng trung bình, vậy nên lòng cô không nhàn được, vẫn còn ôm một tia hy vọng mà xếp bên cạnh Lạc Uẩn. Cô thật lòng hy vọng Phong Dã có thể tiếp thu chút cảm hóa.
Thấy Phong Dã và Lạc Uẩn ngày càng thân hơn, Nhậm Doanh hiểu ngầm.
“Em còn nhớ không? Đã đồng ý với anh rồi, không cho em đổi ý.” Phong Dã cười một tiếng, ghé sát tai Lạc Uẩn thì thầm.
Lạc Uẩn cứ tưởng tượng đến phần thưởng, đầu sắp nổ tung như có người cầm thiết chùy gõ từng nhịp vào tim cậu.
Mỗi lần Phong Dã hít thở, hơi nóng nhả ra đều mang theo vị bạc hà lạnh lẽo.
Lạc Uẩn nhìn môi hắn chằm chằm, giọng khô khốc, khàn khàn: “Anh chắc chắc đó là phần thưởng của anh hả?!”
Làm miệng cho cậu đối với Phong Dã là phần thưởng ư.........?
Thật sự là quá vi diệu.
“Không thì sao?”
Khóe miệng Phong Dã vểnh lên tạo thành nụ cười như có như không mà liếc mắt xuống. Hắn vừa chạy dài xong, ngực phập phồng theo quy luật.
Lạc Uẩn để ý thấy tầm mắt hắn ở đâu, bắt đùi nóng lên theo.
Đặc biệt là khi nhớ đến lúc Phong Dã hôn nốt ruồi của cậu, hô hấp trở nên dồn dập. Cậu mất tự nhiên khép chân lại, nhấc tay khép làn váy, cực kỳ xấu hổ.
“Phần thưởng gì vậy?” Thượng Quan Nghị tò mò hỏi, “Nước của anh này.”
Lạc Uẩn yên tĩnh hai giây, đầu óc mau chóng xoay chuyển, đáp có lệ: “Không có gì..... Chỉ đồng ý chút chuyện nhỏ thôi.”
Chuyện giữa cặp đôi mờ ám đó.
Thượng Quan Nghị không hỏi nhiều.
Phong Dã uống vài ngụm nước, phát hiện ra Từ Khinh Kính cách đó không xa đang nhìn hắn, còn có Lục Khôn đứng bên cạnh.
Ánh mắt của kẻ bại âm độc, chứa chút căm tức, ghen ghét, lửa giận.
Phong Dã chớp mắt, nhìn chằm chằm lại, dùng ánh mắt biểu đạt “Không phục hả?”
Lạc Uẩn nhìn theo tầm mắt của hắn, nhận ra là Từ Khinh Kính, mới nhớ đến câu Lâm Khả nhắc nhở.
Trên đường về lớp, cậu nói chuyện này với Phong Dã.
“Lâm Khả nói đến gây phiền phức cho anh với em hả?” Phong Dã nhíu chặt mày, khóe miệng căng chặt, mặt lộ vẻ không vui.
Tìm hắn thì không sao, đến một tên đánh một tên, đến một đám đánh một đám.
......Nhưng nếu đến tìm Lạc Uẩn.
Nghĩ đến tình huống này, khí thế hung ác đã yên phận từ lâu lại toát ra.
“Nói thì nói vậy,” Lạc Uẩn tự hỏi, “Nhưng mà tuần sau em trọ ở trường rồi, chắc không tìm em được đâu.”
Bình thường cậu không ra ngoài chơi, sinh hoạt thời cấp ba ba điểm* trên một đường. Nghĩ cũng không cần nghĩ, sau khi trọ ở trường sẽ đơn giản hơn.
*Ba điểm: Lớp học -> nhà ăn-> ký túc xá chăng?
“Vậy hai ngày này anh đưa em về.” Thần kinh Phong Dã căng chặt.
Hắn có chút không yên tâm, không sợ mình bị thương, nhưng cứ nghĩ đến việc Lạc Uẩn xảy ra chuyện gì, mí mắt hắn nhảy không ngừng.
Sau lưng truyền đến tiếng gào của Tô Nùng và Thượng Quan Nghị, Tô Nùng xách một túi nilon chạy đến.
Phong Dã không có hứng thú với thứ này nên cũng không gọi nhờ bọn họ mua.
“Lớp trưởng, cái cậu muốn này.” Tô Nùng đưa một cây kem cho Lạc Uẩn.
Kem ốc quý vị vanilla, được phủ một lớp chocolate mỏng.
Lạc Uẩn xé bao bì.
So với cách ăn miếng to của Thượng Quan Nghị, Lạc Uẩn và Tô Nùng ăn rất từ tốn.
Lạc Uẩn ăn kem bắt đầu cắn từ lớp chocolate mỏng, sau đó mới ngậm kem.
Nhiệt độ cao, mới ăn mấy miếng, chưa kịp về đến lớp, kem đã tan rồi.
Kem màu trắng dính trên môi Lạc Uẩn, cánh môi bị lạnh đỏ lên, nhìn rất đẹp.
Phong Dã nhìn không dời mắt được.
Tùy ý quét mắt mấy lần.
Lúc thấy Lạc Uẩn thò lưỡi liếʍ, yết hầu Phong Dã căng ra, không nhịn được mắng thầm.
Vuốt tóc hai lần cũng không làm dịu được ngọn lửa đang bùng cháy.
Hắn không muốn tự chịu một mình nên nhẹ giọng bảo: “Làm chuyện đó chắc cũng như vậy nhỉ?”
Lưỡi Lạc Uẩn liếʍ qua thân kem, chớp mắt, kem còn ngậm trong miệng.
Giọng hơi mơ hồ: “Chuyện gì?”
Còn đang tự hỏi, một giọt kem bơ tan ra nhỏ xuống ngón tay cậu.
Lành lạnh, ẩm ướt, hơi dính.
Bên tai là tiếng cười khẽ trêu chọc của Phong Dã.
Lạc Uẩn bị hắn cười, cảm thấy khó hiểu: “Anh có giấy không? Em không mang.”
“Có.” Phong Dã lấy một tờ giấy vệ sinh từ túi quần ra, từng chút lau khô ngón tay cậu, lúc rời đi còn mờ ám nhéo hai cái.
Phong Dã thấy cậu còn chưa hiểu được, nghiêng đầu nhỏ giọng nói: “Chuyện phần thưởng đó, em không cảm thấy giống lúc em ăn kem à?”
“.....”
Mắt Lạc Uẩn từ từ mở to, trong mắt đầy sự kinh ngạc.
Cụp mắt.
Kem trong tay còn tỏa hơi lạnh, cậu co quắp, giọng run run: “Giống chỗ nào? Em chỉ ăn một cây kem thôi.”
“Ừ, phải, cách làm không khác lắm.” Dáng người Phong Dã cao dài, khi cúi người che hết mặt Lạc Uẩn.
Đột nhiên có chút báo hiệu, một từ đi ngang qua đầu Lạc Uẩn, mặt và xương quai xanh đỏ lên.
Tim lỡ theo một nhịp.
Vốn nghĩ rằng đã có chuẩn bị rồi, nhưng khi nghe thấy Phong Dã nói từ kia ra, hô hấp Lạc Uẩn vẫn rối loạn.
“Đều liếʍ cả mà.”
Tiếng nói vang vang quanh quẩn bên tai Lạc Uẩn, khiến người mặt đỏ tai hồng.
Cậu nhìn đôi mắt đầy vui vẻ của Phong Dã.
Lại nhìn bờ môi hắn, giữa hàm răng trắng lộ ra chiếc lưỡi mềm mại.
Não trống rỗng.
“Bụp” ------ cây kem bị cậu bóp nát.
Một phần đầu trên cây kem còn thừa lung lay sắp đổ, “bụp” một tiếng rơi xuống vạt áo cậu.
Bên tai chỉ còn tiếng Tô Nùng kêu lên: “Lớp trưởng, sao kem của cậu rơi được vậy!”
Một mảng ngực bị ướt.
Áo thủy thủ bị chocolate làm bẩn, nhiễm mùi vanilla nhàn nhạt.
Lạc Uẩn nhìn màu trắng trên nền.
Cảm thấy may mà, may mà đã mua bộ quần áo này rồi.
Lại trùng hợp rơi xuống chỗ khiến người ta xấu hổ, Lạc Uẩn liếʍ môi dưới, nghĩ nhanh chóng đến nhà vệ sinh đổi lại áo của mình.
Một buổi trưa, chắc áo cũng được phơi khô rồi.
Còn đang tự hỏi, phần áo bị ướt kia được người cầm giấy lau mạnh.
Vải trắng mỏng, sau khi bị ướt lộ ra chút ít màu hồng nhạt.
Ánh mắt Phong Dã càng ngày càng nóng, không biết hắn cố ý hay vô tình mà khi lau, ngón áp út cũng tiện thể đè lên.
Chớp mắt, Lạc Uẩn nói không nên lời, máu khắp người chạy lêи đỉиɦ đầu. Cậu không biết mình lại nhạy cảm như thế.
Suýt nữa không nhịn được hừ thành tiếng, tim đập dồn dập như nhịp trống.
Rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, lòng bàn tay Lạc Uẩn ướt nóng nắm lấy xương cổ tay lành lạnh của Phong Dã.
Giọng khàn vô cùng: “Không phiền anh....... Em tự lau được.”
Phong Dã nhìn vành tai đỏ chót của cậu, môi giương lên, nhét giấy vệ sinh vào tay Lạc Uẩn.
“Ừ.” Giọng hắn chứa chút cát, còn mang theo tiếng cười khẽ, “Nghe em hết.”
***
Buổi tối trường học không làm người, đối xử với ba khối khác nhau.
Khối 10 không có tự học buổi tối, khối 11 hai tiết, khối 12 tự học buổi tối như cũ.
Trong lớp đầy tiếng kêu la. Mới chơi suốt một ngày, tâm trạng sôi nổi sao có thể nói yên là yên được.
Trong lúc đó, Nhậm Doanh đến một chuyến, đập bảng hai cái làm ngừng âm thanh ồn ào: “Có chút thử thách này đã không chịu nổi rồi à? Hai tiết đã không chịu nổi, đến khi lên 12 thì phải làm sao?”
“Sau khi đại hội thể thao kết thúc là phải kiểm tra giữa kỳ, các em đã ôn tập chưa? Đừng để đến khi có thành tích lại gào lên biết vậy chẳng làm!”
Qua một đợt dạy dỗ nghiêm khắc, học sinh lớp ba dần yên tĩnh lại, trên mặt tuy không tình nguyện nhưng cơ thể thành thật rút phần mình còn yếu, cần ôn tập thêm từ trong hộc bàn ra.
Nhậm Doanh nhìn lướt qua cả lớp, phát hiện lại không thấy bóng dáng mấy nam sinh thường xuyên trốn học.
Đặc biệt là Phong Dã, chiều mới khen hai câu, giờ không được như lời khen chút nào.
Cô bước đến cạnh bàn Lạc Uẩn, chỗ ngồi của Phong Dã và Thượng Quan Nghị không có người, Nhậm Doanh tiện thể hỏi có phải bọn họ lại trốn học không.
Bàn bên cạnh rỗng tuếch, Lạc Uẩn gật đầu đúng sự thật.
Nhậm Doanh nhíu mày, thở dài, lại dặn cậu giám sát học sinh tự học rồi rời khỏi lớp.
Cô vừa đi, trong lớp lập tức vang lên tiếng nói khe khẽ.
Tô Nùng liếc cửa sau, xác nhận ngoài hàng lang không có người.
Lúc này mới chọc lưng Lạc Uẩn, hỏi cậu: “Sao bọn họ lại trốn học rồi, không phải đã nói nghiêm túc chuẩn bị cho kỳ thi à?”
Lạc Uẩn ừ một tiếng: “Nghỉ một ngày chắc không sao đâu.”
Trước khi đi, Phong Dã còn đưa đề thi vừa làm xong cho cậu để cậu sửa, còn bảo trước khi tan học lái xe đến đưa cậu về nhà.
Không bằng nói khi Phong Dã bảo tối muốn cùng Thượng Quan Nghị ra ngoài chơi, cậu còn thở nhẹ nhõm.
Gần đây ngày nào cũng học khiến Thượng Quan Nghị nghẹn đến mức quá độc ác, cậu ta nghiêm túc cầu xinh Phong Dã, bảo là đêm nay không được thả lỏng nữa thì cậu chết mất.
Phong Dã thấy cậu ta phiền, cảm thấy ở lớp làm bài với vợ còn hơn.
Nhưng không thay đổi được Thượng Quan Nghị, hơn nữa Lạc Uẩn nói lâu lâu ra ngoài một lần không phải không được.
Tay Phong Dã hơi ngứa, lâu rồi không được sờ bàn phím nên lúc này im miệng.
Chuyện xảy ra hôm nay quá nhiều.
Từ sáng đến tối, nhịp tim Lạc Uẩn đổi tới đổi lui, không để cho cậu một mình nữa, cậu cảm thấy đầu mình sẽ loạn mất.
“Lớp trưởng, quan hệ của cậu với Phong Dã ngày càng lan rộng, sẽ không bị phát hiện chứ?”
Tô Nùng nhìn tin nhắn sôi nổi trong nhóm, hơi lo lắng.
“......” Lạc Uẩn nói, “Không biết, tớ chưa nghĩ đến chuyện này.”
Trước kia cậu không hiểu những cặp đôi đó, còn tận mắt nhìn thấy chủ nhiệm Lý bắt đôi này sang đôi khác.
Cậu còn nghĩ rốt cuộc ngốc bao nhiêu mới không giấu được, yêu ngầm sẽ không sao.
Cho đến khi rơi trúng người mình, cậu mới biết thỉnh thoảng trêu chọc và rung động đến vô cùng mạnh mẽ.
Sự thay đổi của tình cảm đơn thuần này không giấu được.
Ví dụ như sau khi mở lòng, tương tác nhiều hơn. Dù là chỗ nào, đi vệ sinh hay mua đồ ăn sáng ở quầy bán hàng, hay trên sân thể dục, một người lao đến chỗ một người.
Tất cả đều là những động tác tự nhiên, không giấu được.
“Nếu chủ nhiệm Lý không cho phép các cậu yêu nhau thì sao bây giờ?”
“Đi một bước tính một bước vậy.” Lạc Uẩn nói xong lại cảm thấy thái độ như thế bi quan quá, “Dù sao không tách ra là được.”
Xét cho cùng nguyên nhân nhà trường phản đối tình yêu học đường là vì yêu đương sẽ làm thành tích yếu đi.
Nếu, nếu cậu có thể giữ vững hạng nhất khối và kéo thành tích của Phong Dã lên.
Chắc sẽ không phải tội không thể tha thứ đến thế.
Đáp án Phong Dã làm bài thi để chấm, toán 150 điểm Phong Dã đã được 70 điểm. Đề dễ hắn cũng trả lời, không mất điểm vì làm qua loa.
Còn lại đều là những cái Phong Dã không biết.
Trong thời gian ngắn tăng hơn ba mươi điểm, Lạc Uẩn vừa vui mừng, vừa sinh ra chút cảm xúc căng thẳng.
Cậu muốn làm những đề kỳ thi giữa kỳ này trước, hoàn thành điều kiện của chủ nhiệm Lý, sau đó mới từ từ củng cố kiến thức cơ bản.
Tô Nùng cũng đã thấy thành tích của Phong Dã, tiến bộ hơn Thượng Quan Nghị rất nhiều. Cùng một bài thi, nhưng Thượng Quan Nghị chỉ đạt 50 điểm.
So sánh thời gian dạy thì Thượng Quan Nghị chỉ tiến bộ từ từ.
Nghĩ đến đây, Tô Nùng rầu rĩ. Thành tích của cậu ta không hơn lớp trưởng, sao Thượng Quan Nghị cũng không tiến bộ nhanh hơn Phong Dã vậy.
Cậu ta không cảm thấy Thượng Quan Nghị quá ngốc, suy cho cùng cũng vì không chịu chú tâm học tập thôi.
Sắp thi rồi mà hôm nay còn muốn trốn học đi chơi. Vậy nên cậu ta lấy điện thoại ra nhắn tin cho đối phương.
***
Trong Internet Cafe chật ních người.
Tiếng bàn phím hỗn loạn, loa trên tường phát âm nhạc nhẹ nhàng, thỉnh thoảng còn truyền đến âm thanh bắt gϊếŧ ở chỗ nào đó.
Trương Thiên Hà, Thượng Quan Nghị, Phong Dã ngồi gần nhau.
Vừa ngồi xuống không lâu, anh họ Phong Dã có tới hỏi han vài câu.
“Dạo gần đây không thấy các em đến, nghe các bạn bảo là chuẩn bị lầm đường biết quay lại à?”
Đương sự chưa nói gì, Trương Thiên Hà đã chen miệng nói trước: “Cũng không phải, anh không biết đâu. Gần đây hai người họ thích học, anh nói xem có thái quá không?”
Vì tới đột xuất nên không còn ghế trống, họ đành ngồi bên ngoài, mà cũng không nhiều ghế lắm.
Ba người họ ngồi chung, những nam sinh cùng lớp khác ngồi bên kia.
Ngồi cạnh Phong Dã không biết là trường nào, tóc vàng lộn xộn, người còn có mùi khó ngửi.
Mấy ngày rồi không đến, hắn cầm con chuột, ngón tay thon dài gõ xuống bàn phím, đột nhiên cảm thấy có hơi nhàm chán.
“Ha ha ha, không thái quá, vốn không có chuyện gì mới chạy đến đây lên mạng, đột nhiên có hứng thú với việc học rất bình thường mà?” Anh họ nói.
Anh ta nhớ bằng cấp của người nhà Tiểu Dã không thấp, từ lâu trong tiềm thức, anh ta đã cảm thấy đến khi Phong Dã tìm được chuyện muốn làm thì sẽ không còn hứng thú với việc lên mạng nữa.
“Bình thường chỗ nào? Học chán lắm á...... Anh Dã, mau cứu em!” Trương Thiên Hà nhanh tay nhanh mắt né đòn.
Phong Dã nhíu mày, điều khiển thích khách vòng ra sau kết liễu tướng Carry của đối phương.
Thao tác ngọn gàng, Trương Thiên Hà và Thượng Quan Nghị tấm tắc khen: “Ngầu!”
Một ván thắng lợi qua nửa tiết.
So với chỗ ngồi thấp bé chật chội ở lớp học thì sô pha ở Icafe rộng hơn nhiều. Chân Phong Dã dài, bình thường ở lớp phải co chân lại, ở đây mới có thể giang rộng.
Trương Thiên Hà ồn ào đòi tiếp tục.
Điện thoại trên bàn run lên, Thượng Quan Nghị mở khóa để đọc tin nhắn. Là tin nhắn bạn nhỏ cùng bàn gửi đến, vốn định giảng cho cậu ta ít bài.
Nhớ đến giọng nói mềm mại của Tô Nùng, Thượng Quan Nghị khựng lại.
“Hai người mau chuẩn bị đi chứ?” Vừa thắng xong, trò chơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ dopamine tiết ra vậy nên Trương Thiên Hà đang vui vẻ.
*Dopamine: hormone hạnh phúc dopamine trong cơ thể được giải phóng với số lượng lớn, bạn sẽ có cảm giác thích thú, hưng phấn, tràn đầy cảm hứng. Ngược lại, mức độ dopamine thấp sẽ làm giảm động lực, giảm sự nhiệt tình, giảm khả năng tập trung và hạn chế điều chỉnh các chuyển động của cơ thể. (Chắc mọi người quên rồi nên tui chú thích lại)
Phong Dã lười biếng ừ một tiếng, sau khi vào Thượng Quan Nghị chưa có động tĩnh gì.
“Cậu không vào à?” Hắn hỏi.
Thượng Quan Nghị nhìn màn hình, giữa lúc hoảng hốt đột nhiên thấy nick name của mình biến thành một công thức toán.
Cậu ta chớp mắt.
Thượng Quan Nghị nhỏ giọng đáp: “Đột nhiên em nhớ ra còn chút chuyện chưa làm....”
Hình như cảm thấy hơi mất mặt, cậu ta nhắm mắt hạ quyết tâm nói: “Anh này, hay là mình về đi, đột nhiên em nhớ còn có mấy bài thi chưa làm xong nữa.”
Phong Dã liếc hắn, không chút để ý nói: “Có phải cậu quên mình cầu xin tôi vài tiếng tôi mới ra không?”
“......”
Thượng Quan Nghị cũng cảm thấy mình hơi ngu, tay siết con chuột chuẩn bị vào trò chơi, bên cạnh vang lên tiếng sột soạt.
“Không đi hả?” Phong Dã đứng lên đi ra lối nhỏ.
Thượng Quan Nghị mím môi, im lặng đứng lên theo, nói với Trương Thiên Hà: “Bọn tôi có chút việc phải làm, về trước nhé.”
Trương Thiên Hà: “Việc gì mà gấp vậy?”
Một lúc sau, Thượng Quan Nghị mới đáp: “.......Học.”
Trương Thiên Hà kinh ngạc, nghi ngờ mình bị ù tai.
Nhìn lại đã thấy hai người đi xa rồi.
***
Ra khỏi Icafe, gió lạnh thổi đến.
Thượng Quan Nghị nhận ra mình nghĩ đến cái gì thì muốn cái đó thì quá là ngốc.
Vậy nên xấu hổ đến mức không muốn nói chuyện nữa.
Phong Dã thấy cậu ta xấu hổ, giọng nói lười nhác: “Có gì đâu mà, về thôi.”
Thượng Quan Nghị ừ một tiếng.
Chỉ ở Icafe một lúc thôi mà tay đã dính mùi thuốc lá đắng chát.
Lạc Uẩn không thích cái mùi này.
Trong đầu Phong Dã hiện lên một Lạc Uẩn đang nhíu mày, khóe miệng bất giác giương lên.
Gần Nhất Trung, họ nghĩ về lớp. Do chỉ học hai tiết nên trời còn chưa tối.
Đã nói hai ngày này sẽ đưa Lạc Uẩn về rồi.
Hắn không cảm thấy có gì phiền phức.
Đi được nửa đường Thượng Quan Nghị mới nhớ ra gì đó, cậu ta lấy điện thoại ra chuẩn bị nhắn với Tô Nùng. Vốn tối hôm nay cậu ta và Phong Dã ra ngoài muốn chơi cho thỏa thích nên không mang cặp sách theo, còn phải về trường lấy sách vở để về nhà làm.
Nhìn khuôn mặt của mình trên màn hình, đột nhiên Thượng Quan Nghị thấy hơi xa lạ.
Đang gõ chữ, chưa kịp gửi tin nhắn thì vai bị Phong Dã đập một cái.
Ngẩng đầu lên thấy phố bên kia có mấy khuôn mặt quen thuộc.
Từ Khinh Kính, Lục Khôn, còn đó mấy người không nổi danh nữa. Vẻ mặt họ thâm trầm, tay cầm gậy, khí thế hùng hổ, vừa nhìn đã biết không dễ chọc, người đi đường có mắt tránh đi.
Ý đồ đến rất rõ ràng, Thượng Quan Nghị nghiêm túc hỏi: “Anh, đánh hay chạy đây?”
“Chạy đi đâu được, chạy rồi lần sau còn đến nữa.”
Không bằng một lần đập hết luôn.
“Nhưng mai còn phải tham gia vài hạng mục mà, lỡ......” Thượng Quan Nghị do dự, “Bị ảnh hưởng thì sao?”
“Tôi dùng pheromone.”
Người đối diện từ từ đi qua phố, Từ Khinh Kính không nói một câu vô nghĩa nào.
Phong Dã đếm số đầu người, tổng cộng là sáu tên: “Đánh giá tôi cao đấy chứ.”
Hắn tập trung điều động pheromone mang theo cảm giác cực kỳ áp bách, lạnh lẽo như trận bão tuyết lớn đến phía đối diện.
Nháy mắt, trong phạm vi nhỏ, pheromone như bão tuyết, vị bạc hà cay, linh sam lạnh lẽo, dưới những bông tuyết đầy trời không có một cọng cỏ gào thét đâm về phía Từ Khinh Kính.
Thượng Quan Nghị cũng ngửi thấy hương vị này, rõ ràng là định tấn công đối phương nhưng cậu ta vẫn không tránh khỏi việc bị ảnh hưởng.
Ngực như bị tuyết dày đè lên, hít thở dần trở nên khó khăn, đó là cảm giác gần đến với cái chết.
Thượng Quan Nghị chịu ảnh hưởng ít, gân xanh nổi lên, cảm xúc bực bội vô cùng. Cậu ta cắn chặt răng chống lại.
Lại nhìn mấy người đối diện như không bị ảnh hưởng vậy.
Phong Dã cũng nhận ra vấn đề này nên thu pheromone đang công kích lại.
Hắn nhướng mày: “Sao không có tác dụng vậy?”
Trước kia sau khi tiếp xúc với chất dẫn dụ lạnh lẽo của hắn, có rất ít Alpha có thể hoàn toàn chống lại.
Thượng Quan Nghị: “Em cũng không biết nữa.”
Từ Khinh Kính như nhìn ra sự khó hiểu giữa mày bọn họ, cười khinh một tiếng: “Thuốc ngăn cách kiểu mới dùng tốt đấy chứ.”
Phong Dã hiểu ra, cười cậu ta: “Sợ quá.”
“Mày cứ mạnh miệng tiếp đi, không nói thêm hai câu, tao sợ mày không có cơ hội nữa đâu.” Từ Khinh Kính xụ mặt.
Phong Dã không chút hoang mang, đút tay vào túi. Tuy không biết Từ Khinh Kính lấy địch ý lớn với hắn đến vậy từ đâu ra.
Nhưng ---- hắn đã không vừa mắt cậu ta từ lâu rồi.
Bắt đầu từ phòng y tế, họ Từ cứ không ngừng chọc hắn, nếu không phải đánh chết cậu ta sẽ gây phiền phức cho cậu thì....
Phong Dã nghiêng đầu nói với Thượng Quan Nghị: “Cậu một tôi năm nha?”
“......” Mặt Thượng Quan Nghị vàng như gỗ, trầm tư hai giây: “Có phải anh coi thường em không??”
Câu này hoàn toàn chọc tức người ta, Lục Khôn nhấc gậy lao đến, trong miệng còn ồn ào nhiều câu thách thức.
Chớp mắt, ánh mắt Phong Dã trở nên sắc bén, cơ thể cũng động đậy, khóe môi hắn giương lên, nói: “Vậy cậu hai tôi bốn!”
......
Hai tiết nhanh chóng đi qua.
Tiếng chuông vang lên, học sinh lớp ba thu dọn sách vở, từng người từng người bước ra khỏi lớp.
Tô Nùng: “Lớp trưởng, tớ về trước đây, mai gặp.”
Lạc Uẩn vẫy tay với cậu ta: “Ừ, bye bye.”
Hôm nay đến lượt cậu trực nhật dọn vệ sinh với mấy học sinh khác. Sau khi đổ rác xong cũng chưa thấy Phong Dã về.
Nhắn tin cũng không ai trả lời.
Lại nhớ trước khi Phong Dã và Thượng Quan Nghị đi đã nói tan học sẽ về đưa cậu về.
Trong chốc lát, Lạc Uẩn hơi lưỡng lự, sắc trời ngoài cửa sổ tối dần, giữa màu xanh thẳm, mây cũng âm u.
Những người trực nhật khác thấy cậu chưa dọn cặp nên quan tâm: “Lớp trưởng, cậu chưa về hả?”
“Chưa, tôi còn dọn nữa, các cậu về trước đi.” Lạc Uẩn trên ghế, từ từ dọn văn phòng phẩm.
Rất nhanh, học sinh trên tầng khối 11 đã đi hết. Lạc Uẩn nhìn điện thoại, Phong Dã vẫn không trả lời cậu, gọi thì điện thoại đang tắt máy.
Cũng không gọi được cho Thượng Quan Nghị.
Cuối cùng cậu thử nhắn tin hỏi Trương Thiên Hà.
Chỉ một gây đối phương đã đáp lại, Trương Thiên Hà: [!!! Hai người họ về trường lâu rồi mà, bảo là muốn học, chẳng lẽ không về à?]
Trong lòng sinh ra cảm giác không ổn, mí mắt Lạc Uẩn nhảy không ngừng.
Cậu đeo cặp lên, không yên lòng ra khỏi lớp, nghĩ đi nói với chủ nhiệm Lý.
Vừa ra khỏi khu dạy học, bóng dáng quen thuộc đẩy bóng tối ra đi về phía cậu. Đúng lúc sân trường có xe chạy vào, ánh đèn sáng chói xẹt qua mặt người nọ.
Dáng người cao thẳng, mi cốt thâm thúy. Hình như vừa rửa mặt nên tóc mái còn ướt, tóc đen lộn xộn lắc nhẹ, khuôn mặt mang theo hơi ẩm càng làm cho đôi mày đậm kia thêm sắc bén, lạnh lùng.
Hắn bước đến ngày càng gần, không khí mang theo cái lạnh bạc hà và tuyết.
Trái tim treo lơ lửng của Lạc Uẩn cuối cùng có thể rơi xuống an toàn.
Là cậu nghĩ nhiều rồi, còn tưởng là Phong Dã xảy ra chuyện gì.
“Xin lỗi em.” Phong Dã lắc điện thoại trong tay: “Điện thoại của anh bị rơi hỏng rồi, anh không biết em còn đợi không nên đến đây xem thử.”
Lạc Uẩn bước xuống bậc thang, nhẹ giọng nói: “Suýt nữa em định đi tìm chủ nhiệm Lý đấy.”
“Tìm thầy ấy làm gì?” Phong Dã thuận tay nhận lấy cặp Lạc Uẩn, xách lên vai, cổ áo hơi loạn.
Hai người đi đến nhà xe của trường.
Đã tối rồi, đèn đường mờ nhạt sáng lên.
“Nói với thầy anh và Thượng Quan Nghị mất tích rồi.”
“......”
“Vậy nên anh và Thượng Quan Nghị làm gì vậy?” Cậu lại hỏi.
Phong Dã liếʍ môi dưới, nói như gió thổi mây bay: “Mải chơi game nên muộn một chút.”
Dưới ánh trăng hơi tối màu, hắn không nhận ra mày Lạc Uẩn hơi nhăn lại.
Dưới ánh đèn nhạt, Lạc Uẩn dùng ánh mắt lơ đãng đánh giá Phong Dã từ đầu đến chân, lại nhìn phần da lộ ra, không thấy vết thương nào.
Cậu thầm thở nhẹ ra, trêu hắn: “Lúc về tiện thể rửa mặt à?”
“.....” Phong Dã giơ tay, vuốt tóc mái ướt dầm dề.
Vừa đánh xong, mặt đầy mồ hôi. Hắn sợ bị lộ nên mua một chai nước khoáng xối lên đầu.
“Ừ, làm mình tỉnh táo một chút.” Phong Dã đáp.
Rất nhanh đã đến nhà xe, xe đạp xung quanh bị mang đi khá nhiều, tạo thành khoảng trống lớn.
Xe máy có đường nét rõ ràng đậu ở chỗ đó thật hút mắt.
Phong Dã lấy chìa khóa xe, chân dài vượt qua thân xe, không cẩn thận chạm phải vết thương ở đùi, lập tức không nhịn được kêu lên.
“A ------“
Trong bóng đêm yên tĩnh, rất rõ ràng.
Lúc này, tất cả mọi ngụy trang đều lộ ra hết.
Hai người đối diện, hai mặt nhìn nhau.
Phong Dã nuốt nước miếng: “Em có tin vừa rồi anh chỉ tùy tiện kêu một tiếng thôi không?”
“.......” Lạc Uẩn lạnh lùng liếc hắn, đáp: “Anh cảm thấy em bị ngốc à?”
“Anh đánh nhau đúng không? Với ai? Bị thương chỗ nào?”
Phong Dã ngoan ngoãn khai hết sự thật: “Phải, với Từ Khinh Kính, bị thương ở đùi.”
Nghe xong, tim Lạc Uẩn như bị người ta siết mạnh một cái. Cậu giận dỗi, im lặng kéo người đến nhà vệ sinh tầng một khu dạy học.
“Cởi ra, cho em nhìn vết thương của anh.” Lạc Uẩn treo cặp lên móc, hơi lạnh giọng.
“?”
“Bây giờ cởi hả? Ở chỗ này á?” Phong Dã nhìn khuôn mặt hơi giận hờn của Lạc Uẩn.
[Chết rồi, vợ giận rồi...... ]
“Không thì sao? Em xem vết thương của anh có nặng không.”
“À..... Vậy được.”
Phong Dã kéo lưng quần mình, vẻ mặt khó xử. Dưới ánh mắt của Lạc Uẩn, hắn từ từ buông lưng quần ra.
Ống quần rộng thùng thình chất thành đống trên cẳng chân.
Hai người ở phong gian nhỏ, có hơi không giang tứ chi được. Vì tan học rồi nên điện ở khu dạy học khối mười một đã tắt.
Lạc Uẩn không thấy rõ vết thương của hắn nên mở đèn pin ra soi. Để nhìn cho rõ, cậu định nửa ngồi xổm để nhìn.
Động tác của cậu quá bất ngờ, Phong Dã cũng không ngờ Lạc Uẩn lại đột nhiên ngồi xổm xuống.
Đứng lâu nên chân tê, cơ thể nhích lên trước một chút.
Hai động tác xảy ra cùng lúc.
Sau đó, cơ thể Phong Dã hoàn toàn cứng đờ, yết hầu căng chặt theo.
Vừa rồi như có cái gì đó hôn trúng hắn.......
Rất mềm.
Tiếp xúc trong nháy mắt, xương cùng và cơ thể tê dại, máu cùng dồn về một chỗ.
Hắn cụp mắt nhìn Lạc Uẩn, mặt thiếu niên thật sự đối diện với hắn.
Cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương.
Nhìn từ trên cao như làm miệng cho hắn vậy.
Phong Dã yên lặng.
Lạc Uẩn cũng yên lặng.
Giây lát sau, yết hầu Phong Dã trượt lên rồi trượt xuống, bất chấp cái đau đớn từ vết thương trên đùi, hắn nhấc tay, ngón tay thon dài xuyên qua tóc Lạc Uẩn, vuốt nhẹ mờ ám và lưu luyến.
Giọng hắn cực kỳ khàn: “Vừa rồi, có phải miệng của em hôn trúng anh ----“
Chưa nói hết câu, Lạc Uẩn đỏ mặt đứng dậy, lòng bàn tay đầy mồ hôi che kín miệng Phong Dã.
Cả người cậu đều nổi da gà, lông mi dài cong cong run không ngừng.
Cậu giải thích lung tung: “Không có! Không phải! Anh cảm nhận sai rồi!”