Quý Tuân nghe vậy thì nhướng mày, anh dập tắt điếu thuốc rồi đi đến trước người cô, “Vậy chị tính giúp như thế nào?”
“Chị…” Quý Nịnh siết chặt tay, sắc mặt hơi trắng bệch, từ nhỏ đến lớn, dường như cô không thể giúp được gì cả, cho dù là cha hay dì Quế Phân, đối với bọn họ cô giống một gánh nặng hơn.
Quý Tuân nhéo tai cô, dường như đang trấn an cảm xúc của cô: “Dù sao em cũng học không giỏi, cho dù như thế nào thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến em, nhưng chị thì khác, Quý Nịnh.”
“Không, không phải như thế……”
Trong khoảng thời gian dạy kèm cho anh, Quý Nịnh phát hiện có điều gì đó không ổn.
Lúc giảng bài, Quý Tuân luôn lười biếng, giống như không nghe, nhưng một khi cô nói sai, Quý Tuân sẽ chỉ ra rồi chê cười cô.
Có thể thấy Quý Tuân không hề học dốt như bề ngoài, thực tế là như vậy.
Cô vẫn không hiểu lý do anh giấu dốt là gì, mãi đến khi Ôn Kiều nói với cô chuyện ký hợp đồng, cũng như việc Quý Tuân nói với dì Quế Phân chuyện thôi học, hóa ra tất cả đã được quyết định, tất cả đều có dấu vết để lại.
Hóa ra anh đã sớm chuẩn bị sẵn sàng thôi học, muốn gánh vác những thứ đó một mình…
“Chị và dì Quế Phân sẽ không đồng ý để em làm chuyện như vậy.”
Quý Tuân đột nhiên cúi người xuống, đặt tay lên lưng cô, anh nói: “Này, em đột nhiên phát hiện chị gái rất quan tâm đến em.”
Lời nói này khiến biểu tình trên mặt Quý Nịnh cứng đờ, tim cô đập nhanh hơn, quay mặt đi.
“Thật ra nếu chị muốn khuyên em thì có thể đổi sang phương pháp khác, có lẽ có nhiều khả năng hơn…” Quý Tuân nghiêng người nói bên tai cô.
Vậy mà Quý Nịnh còn bày ra vẻ mặt nghiêm túc hỏi, “…Là cái gì?’
“Lúc làʍ t̠ìиɦ, để em bắn vào bên trong được không?” Hơi thở ấm áp của Quý Tuân phả lên cổ của cô, mang theo một chút quyến rũ, “Bởi vì nếu khiến em sung sướиɠ đến loại trình độ này, chị bảo em làm gì em cũng sẽ đồng ý với chị.”
“…” Được được được.
Mỗi lần nói chuyện với anh, anh luôn có cách chuyển sang chủ đề khiến người ta không thể không kinh ngạc.
Quý Nịnh nghe xong những lời này thì gần như trợn tròn mắt, lông mi của cô run rẩy, “Không được! Em đừng nghĩ đến chuyện đó…”
Đồng ý làm chuyện lσạи ɭυâи với anh đã là sự đột phá với cô rồi…
Nếu còn cứ tùy tiện tiếp tục như thế…
Giọng điệu của Quý Tuân hơi thất vọng, “Em muốn cũng không được sao?”
“Không được.” Mặt Quý Nịnh đỏ ửng, đột nhiên cảm giác không khí xung quang trở nên loãng hơn.
Suy nghĩ bị anh cắt ngang, Quý Nịnh lại quên mất bản thân định nói cái gì.
Anh thực sự rất giỏi trong việc đổi chủ đề nói chuyện.
Rõ ràng anh còn rất trẻ tuổi, tương lai tươi sáng, sao lại có thể dễ dàng đưa ra quyết định như vậy!
Buổi tối, sau khi Quý Tuân cãi nhau với dì Quế Phân một trận, chìa khóa xe của anh bị tịch thu, ngay cả cửa cũng không cho anh đi ra, tuy rằng có thể đi lại quanh nhà, nhưng thật ra là bị nhốt lại.
“Tiểu Tuân, mẹ thấy khoảng thời gian này để con quá tự do rồi. Con suy nghĩ lại đi, thứ hai thành thật đi học cho mẹ, chuyện thôi học mẹ nhất quyết không đồng ý đâu!”
Những năm gần đây, Quý Nịnh hiếm khi thấy mình và dì Quế Phân đứng cùng một chiến tuyến.
Cô cũng rất giận, vì thế cô quyết định chia giường ngủ với Quý Tuân, hơn nữa còn chiến tranh lạnh với anh, khi nào anh suy nghĩ thông suốt thì cô sẽ nói chuyện lại với anh.