Quý Nịnh nghe thấy tiếng cãi nhau ở lối vào dưới cầu thang.
“Quý Tuân, con lại phạm lỗi gì vậy? Học hành rất tốt, vậy mà lại nói với mẹ muốn nghỉ học? Một học sinh như con không đi học thì định làm cái gì? Chẳng lẽ con muốn mẹ tức đến chết đúng không?”
“Cho dù mẹ có đồng ý hay không thì con vẫn sẽ nộp đơn thôi học, còn nguyên nhân là gì mẹ không cần phải biết.”
“Mấy ngày trước giáo viên của con còn gọi điện thoại cho mẹ, nói con gần đây có tiến bộ, ngay cả Quý Nịnh cũng giúp con ôn tập, bỏ thời gian dạy kèm cho con. Tối hôm qua nhìn dáng vẻ của con, còn tưởng rằng con đã trở nên tốt hơn. Con nói đi, rốt cuộc con muốn làm gì?”
Quý Tuân không trả lời, giọng nói của Lâm Quế Phân cũng có hơi cuồng loạn.
Tim Quý Nịnh đập nhanh hơn, bên tai ầm ầm, dừng một lúc lâu mới phát giác mình không nghe lầm, đúng là Quý Tuân đang nói chuyện thôi học với dì Quế Phân. Nhưng đang yên ổn sao lại muốn thôi học?
Quý Nịnh nhớ tới bản hợp đồng Ôn Kiều nhắc tới ngày hôm qua, chẳng lẽ Quý Tuân vì chuyện này?
Rốt cuộc anh cần bao nhiêu tiền?
Quý Nịnh về phòng, tìm cái tên vừa quen thuộc vừa xa lạ trong điện thoại. Mấy năm trước Quý Quốc Cường rời khỏi nhà, thỉnh thoảng sẽ gọi điện về nhà, gửi chút tiền về, nhưng tin tức của ông ngày càng ít đi.
Khoảng thời gian trước, ông có gọi điện thoại cho Quý Nịnh, thời gian nói rất ngắn, nghe có vẻ đang bận, chưa được vài câu đã vội vàng cúp máy.
Quý Nịnh hỏi qua ông có thể về ăn tết hay không, ông nói rất mơ hồ, nói chờ bận rộn xong sẽ nói tiếp, cũng không có trả lời trực tiếp.
Lần này điện thoại nhanh chóng đổ chuông, Quý Quốc Cường nghe máy, tâm trạng có vẻ không tệ. Ông nói gần đây nhận được đơn hàng lớn, nếu hoàn thành, ông sẽ mua cho cô một món quà, còn hỏi việc học tập gần đây của Quý Nịnh, bảo cô thư giãn, tuy rằng đã lên lớp 12 rồi nhưng cũng không cần phải tạo áp lực lớn cho bản thân.
“Cha ở bên ngoài bận việc, cũng là muốn để các con có cuộc sống tốt. Nịnh Nịnh, đừng lo lắng, cha sẽ không bỏ rơi các con đâu.” Quý Quốc Cường nhận ra cảm xúc mất mát của con gái, mở miệng an ủi cô.
“Cha, nhiều năm như vậy, cha thật sự làm ăn buôn bán ở bên ngoài sao? Con nghe được rất nhiều chuyện về cha, nhưng không tốt lắm…” Quý Nịnh nghe thím Thẩm nói lúc trước Quý Quốc Cường hợp tác làm ăn với người khác, mượn không ít tiền đầu tư, cuối cùng người kia ôm tiền bỏ trốn, ông thiếu nợ không ít, không trả được nên phải ở bên ngoài trốn đông trốn tây, không dám về nhà.
Quý Tuân cần tiền như vậy, có lẽ đang bí mật giúp ông trả nợ.
Cô cầm điện thoại, muốn hỏi ông về chuyện của Quý Tuân.
“Luôn có những người thích nói xấu người khác, mặc kệ bọn họ, cha không có gì để nói.”
Đầu điện thoại bên kia trở nên ồn ào, vừa nói đến chủ đề này, Quý Quốc Cường lại vội vàng cúp điện thoại.
Hốc mắt của Quý Nịnh hơi phiếm hồng, trong lòng chua xót không nói nên lời, cô hít sâu một hơi, nỗ lực kìm nén nước mắt. Vừa mới xoay người thì phát hiện Quý Tuân đang đứng ở cửa phòng nhìn cô.
“Quý Nịnh, loại người như vậy, chị đừng nghĩ đến nữa.”
“Vậy còn em?” Quý Nịnh lau mắt.
“Từ trước đến nay không nghĩ tới, nếu có thể cắt đứt quan hệ cha con cũng không phải không được.” Quý Tuân cười nhạo, xoay chiếc bật lửa ở trên tay hai vòng, cạch một tiếng, châm điếu thuốc trong miệng.
“Có phải cha làm ăn ở bên ngoài thất bại, thiếu nợ rất nhiều tiền không?’
Quý Tuân dừng lại động tác hút thuốc, ánh mắt của anh dừng trên người cô, nói: “Quý Nịnh, chị không cần quan tâm đến chuyện này, cứ yên tâm học hành đi.”
“Vậy…Dì Quế Phân có đồng ý chuyện này không?”
“Dù biết cũng không giúp được gì.”
Nhìn dáng vẻ của Quý Tuân, Quý Nịnh siết chặt tay, “Nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, chị không thể để em gánh vác một mình được, chị là chị gái của em.”