Răng Nanh

Chương 135: Lấy nhầm cặp sách

Thật vất vả tiễn Lâm Tiểu Mẫn đi, Quý Nịnh cảm thấy toàn thân như bị đào rỗng, rất nhiều lần sợ hãi, sợ bí mật lòi ra trước mặt cô nàng, đáng tiếc người khởi xướng lại không cảm nhận được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Khi nhìn vào mắt của Quý Nịnh, thậm chí anh còn nhướng mày rất kiêu ngạo.

Vào thu, thời tiết chuyển lạnh, Quý Nịnh đem chiếc chăn mùa hè giặt rồi phơi khô.

“Nghe nói chị ở trường rất được hoan nghênh?” Quý Tuân vòng tay từ phía sau, giúp cô trải chăn ra.

Những lời này vừa nói ra, bầu không khí bỗng trở nên chua lòm.

Quý Nịnh vỗ chăn, dỗ anh: “Vậy chắc em không được hoan nghênh.”

“Quý Nịnh, chị có ghen không?” Quý Tuân đặt chăn xuống, muốn biết câu trả lời từ trong miệng cô.

“A? Vì sao phải ghen?” Quý Nịnh ngẩng đầu lên, lập tức đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, làn gió thổi tung tóc mái trên trán anh, lộ ra khuôn mặt đẹp trai, tim cô bỗng nhiên đập loạn.

Thích một người, để ý một người, trong lòng mới có cảm giác ghen.

Tất cả những thứ này, giống như không cần phải nói ra…

Cũng không biết có phải do những lời Lâm Tiểu Mẫn nói khiến Quý Tuân cảm thấy nguy hiểm hay không, lúc đi ngủ anh quấn lấy cô không bỏ, hỏi Quý Nịnh rất nhiều chuyện, còn bảo cô lựa chọn, chọn Lâm Nghiệp Thành hay là chọn anh.

Quý Nịnh bị anh chọc cười, “Vì sao chị phải chọn? Chị đâu có thích Lâm Nghiệp Thành.”

“Về sau chị còn gặp “bạn học Lâm” khác nữa.”

Quý Nịnh không có biện pháp với anh, đành phải nói: “Điều nó khẳng định em rất quan trọng.”

Quý Tuân nghe vậy mới miễn cưỡng vừa lòng.

Sáng sớm thứ hai, Quý Nịnh lại dậy muộn, cô vội vàng rửa mặt, mắt thấy sắp muộn học, gấp đến độ không ăn cơm sáng, chỉ tìm cặp sách.

Quý Tuân đã sớm đợi cô ở cửa, thấy cô không ăn cơm lại đuổi cô quay lại.

“Ăn chút gì đó đi, đợi lát nữa em chở chị đến trường.

Ăn xong, lên xe, Quý Nịnh ngáp dài, một bên thuần thục ôm lấy eo anh, ngay cả cô cũng không nhận ra bản thân đã không còn kháng cự khi tiếp xúc với anh ở bên ngoài.

“Quý Nịnh.”

“Ừ…” Quý Nịnh lười biếng trả lời, “Chị sẽ ôm thật chặt.”

“Đến cổng trường rồi.” Quý Tuân trầm giọng nói.

Bộ ngực mềm mại của cô áp vào lưng anh khiến người ta có chút ngứa ngáy.

Lúc này Quý Nịnh mới tỉnh lại trong giấc mộng, vừa rồi cô ngủ gật trên đường, không nhận ra mình đã đến cổng trường, mà còn ôm eo anh không chịu buông tay!

Ở cổng trường đã có không ít học sinh chú ý đến động tĩnh ở bên này, không có cách nào khác, trang phục của Quý Tuân mang tính biểu tượng, thậm chí không cần cởi mũ bảo hiểm cũng có thể nhận ra anh.

“Chị, chị đi vào trước.”

“Đi đi.” Quý Tuân mỉm cười, tâm trạng dường như không tệ.

Quý Nịnh cuống quít cầm cặp sách, tránh đám đông cúi người đi vào trong.

Lâm Tiểu Mẫn vẫy tay với cô, chia sẽ chuyện bát quai, sau khi ngồi xuống chỗ ngồi Quý Nịnh mới phát hiện có chuyện xảy ra.

Xong rồi…

Lấy nhầm cặp sách.

Nhìn cuốn sách giáo khoa lớp 10 gần như mới tinh, Quý Nịnh trầm mặc.