Chương 3: Nụ hôn chúc ngủ ngon
Bạc Cận Xuyên còn nhẹ giọng nói thêm.
“Được rồi, con đừng khóc. Thời Ngữ, lúc cha mẹ con qua đời đã giao con cho cha, cha có nghĩa vụ chăm sóc tốt cho con, cho dù đối xử với con nghiêm khắc một chút, con không thích cha cũng được.
Tối nay con chuồn êm đi nơi nào, cha nuôi không tiếp tục truy vấn nữa, thế nhưng về sau đừng để tình huống như thế này xảy ra, con hiểu chứ?”
Thời Ngữ gật đầu, sau đó hai mắt đẫm lệ mông lung ngẩng đầu, nhỏ giọng trả lời.
“Cha nuôi, con không ghét cha…”
Vừa rồi trọng điểm mà hắn nói là việc này sao?
Bạc Cận Xuyên đối diện với đôi mắt đơn thuần trong treo kia có hơi sửng sốt một chút, tầm mắt đảo xuống bên dưới, cổ áo váy ngủ cô lỏng lẻo, lộ ra một mảng ngực tuyết trắng…
Hơi thở của hắn hơi rối loạn, sau đó lẳng lặng rời đi tầm mắt.
“Thời Ngữ, sau này dù ở nơi nào đều phải ăn mặc chỉnh tề.” Bạc Cận Xuyên lạnh lùng dặn dò.
“Nhưng chẳng lẽ ở nhà cũng không thể ăn mặc thoải mái hơn một chút sao?” Thời Ngữ giống như còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, ngẩng đầu ngây thơ hỏi một câu.
Bạc Cận Xuyên vươn ngón tay ra, dịch cổ áo, giúp cô chỉnh lại, nhưng đầu ngón tay cố ý hay vô tình lướt qua đầṳ ѵú mềm mại của Thời Ngữ.
“Nếu trong nhà có khách đến, con dự định để người ta thấy sao?”
Lúc này Thời Ngữ mới hậu tri hậu giác phát hiện ra, gương mặt cô nóng bừng che kín cổ áo, cô cúi đầu, trong ngực giống như nai con chạy loạn.
Đầu ngón tay của cha nuôi giống như mang theo dòng điện nhẹ nhàng chạm vào, khiến cho cơ thể của cô tê dại hơn nửa.
“Không còn sớm nữa, đi ngủ thôi.”
Nhìn thấy Bạc Cận Xuyên dự định rời đi, Thời Ngữ vội vàng chỉ lên mặt, Bạc Cận Xuyên biết ý tứ của cô, hắn bất đắc dĩ cười một tiếng, sau đó cúi người nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô chúc ngủ ngon.
Lúc còn nhỏ cha mẹ đột nhiên ngoài ý muốn qua đời, Thời Ngữ mới vừa dọn đến nhà họ Bạc, cô luôn thao thức cả đêm không ngủ được, ban ngày lại mạnh mẽ chống đỡ.
Thế nhưng chẳng bao lâu Bạc Cận Xuyên đã phát hiện ra, từ đó về sau cho dù mỗi ngày công việc bận rộn như thế nào đều sẽ dành thời gian ở với cô, buổi tối kể truyện cổ tích cho cô, dỗ cô ngủ, sau cùng là một nụ hôn chúc ngủ ngon.
Ngày qua ngày, nụ hôn chúc ngủ ngon này đã sớm thành thói quen của Thời Ngữ.
Chờ đến khi Bạc Cận Xuyên từ trong phòng ra ngoài, cửa phòng đóng lại, Thời Ngữ thỏa mãn ngã xuống ghế sofa sờ lên ngực, xong đời, tim cô vẫn đập nhanh như vậy, giống như vẫn còn dừng ở vừa rồi.