Pháo Hôi Xinh Đẹp Được Nam Chính Coi Trọng

Quyển 3 - Chương 13.1: Không biết cách Ŧɦủ ᗪâʍ được chồng giúp đỡ bắn tinh (H)

Chương 13.1: Không biết cách thủ da^ʍ được chồng giúp đỡ bắn tinh (H)

Tự… An ủi?

Minh Sương chớp đôi mắt ướŧ áŧ. Cậu thực sự không hiểu mấy chữ này nên đến bây giờ vẫn không động đậy.

Cù Cảnh thở dài, cảm giác tội lỗi khi như tự tay mình vấy bẩn ánh trăng sáng trào lên. Nhưng cuối cùng hắn vẫn cầm tay Minh Sương rồi nhấn lên dươиɠ ѵậŧ của cậu.

Đầu tiên hắn lấy tay mình trùm lên tay Minh Sương, sau đó thao túng tay cậu xoa nắn nhục hành. Qυყ đầυ non hồng bị bàn tay ấn lên, hai bàn tay hòa vào nhau bao bọc lấy nhục hành nho nhỏ như thể úp lên nó một l*иg máy tự an ủi kín mít.

Côn ŧᏂịŧ của Minh Sương vốn rất mẫn cảm. Trước đây khi bị Cù Cảnh liếʍ mυ'ŧ đã phát ra tính da^ʍ, hiện tại bị lòng bàn tay cọ xát thì không thể chịu nổi phun ra nước da^ʍ trong suốt.

Minh Sương cũng có thể cảm giác được lòng bàn tay của mình càng ngày càng ướt đẫm. Toàn thân trắng nõn của cậu đã thấm màu phấn hồng, ngón tay cuộn tròn như muốn thoát khỏi tay Cù Cảnh, hơi ghé vào bên tai Cù Cảnh, làm nũng mong Cù Cảnh đừng làm như vậy nữa.

Rõ ràng lúc đầu không chịu lên tiếng, hiện tại cậu bị bức đến mức không thể không mở miệng xin tha, khiến người ta vừa đau vừa yêu vô cùng.

Cậu chủ nhỏ chỉ học một lát đã hiểu được cách lấy lòng bản thân mình. Cù Cảnh chậm rãi buông lỏng tay, cúi đầu nhìn xuống, khóe môi cong cong rồi chỉ huy Minh Sương.

“Xoa bóp qυყ đầυ nhiều hơn nữa.”

“Hu hu…”

“Đúng rồi… Cứ như vậy, từ từ đảo quanh dọc từ trên xuống dưới, dùng ngón tay sờ nó đi, ngoan quá.”

“Đường Đường cảm thấy thoải mái không?”

Hai mắt của Minh Sương đã mơ màng, động tác tay vừa lạ lẫm lại sắc tình, hai đùi đan vào nhau vòng quanh eo Cù Cảnh, không gian hẹp khiến mọi thứ đều trở nên chật chội.

Cậu cảm giác trên người mình chảy mồ hôi, dính dính trơn trơn, đôi môi hồng hé mở.

“Mỏi quá… Hu hu, muốn, muốn bắn.”

“Cù Cảnh, tôi muốn bắn…”

“Đường Đường muốn bắn thì phải tự mình làm thôi.”

Ngón tay Cù Cảnh vẽ từng vòng tròn xung quanh eo Minh Sương, không thèm quan tâm đến mà để Minh Sương tự mình thực hiện.

Du͙© vọиɠ nghẹn giữa lưng chừng, sau khi Cù Cảnh dứt lời bàn tay Minh Sương thuận theo tự giác lên xuống hai lần, nhưng trừ việc khiến qυყ đầυ non hồng càng thêm hồng hơn cũng không phát huy được tác dụng gì.

Trong đầu Minh Sương vẫn còn nhớ lời Cù Cảnh dạy, nhưng dù cậu xoa bóp thế nào cũng không thể lêи đỉиɦ, ngược lại còn có xu thế khiến mình bị thương.

Cù Cảnh vội vàng ngăn cản cậu, xem ra cũng có những thứ mà cậu chủ nhỏ thông minh không thể tự học được.

Vòng em mềm nhỏ dưới ánh đèn trắng càng thêm lấp lánh rực rõ, phần lõm eo uốn lượn đằng sau còn thấm một tầng mồ hôi mật. Bàn tay Cù Cảnh vừa sờ lên khiến tấc da thịt kia như được bôi một lớp mỡ óng ánh.

Minh Sương cắn vai Cù Cảnh, trong đầu hiện lên những giọng nói hư ảo khiến cậu buộc phải cảnh giác cố gắng nuốt tiếng rêи ɾỉ rách nát của mình vào trong bụng.

Rõ ràng xung quanh cực kỳ yên tĩnh nhưng Minh Sương cứ cảm thấy có vài tiếng hít thở đâu đây, như thể bên ngoài đang có ai đó trộm rình coi bọn họ, lỗ tai dựng lên cố gắng nghe những âm thanh bất thường ở bên trong.

Cái tình cảnh bất kỳ lúc nào cũng sẽ bị người khác rình coi khiến cơ thể Minh Sương mẫn cảm hơn nhiều so với ngày thường, ngay cả huyệt sau vừa bị ngón tay cắm vào trong trở nên mềm mại cũng bắt đầu co rút, thực sự tiết ra tràng dịch.

Sự tê mỏi từ bên hông dâng lên, hàm răng của Minh Sương cũng ê ẩm, nước bọt chảy ra từ khóe miệng rớt xuống bả vai. Sự mỏi mệt ê ẩm ở phần eo càng ngày càng nhiều, như một dòng nước xiết nhỏ không ngừng vỗ lên xuông sống khiến cậu không thể dựng thẳng eo lên.

“Ha a… Bắn……”

Minh Sương lầm bẩm những tiếng rên ngâm yêu kiều vụn vặt, bé Đường Đường càng ngày càng trướng đau bật lên, co rút vài cái trong tay Cù Cảnh, sau đó phun ra một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng từ mã mắt màu hồng nhạt.

Phùn phụt vài cái, số lượng rất nhiều.

Cù Cảnh liếʍ sạch những tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đó ngay trước mặt Minh Sương. Minh Sương đã mệt đến mức không muốn cựa quậy. Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên Cù Cảnh làm mấy chuyện thế này trước mặt cậu. Mấy ngày trước đây cậu còn bị người hút dươиɠ ѵậŧ đến phát sưng tấy ở trong mộng, những việc làm ở trong hiện thực đâu thể so bằng được.

Thế nhưng dù sao cũng do cậu đã được dạy dỗ từ trong mộng, lúc này mới mười phút đã bắn rồi.

Nếu người khác biết được có lẽ sẽ có nghi vấn: Về sau cậu còn có thể làm được với phụ nữ không?

Áo khoác không thể mặc tiếp nữa. Cù Cảnh lấy một chiếc áo khoác to rộng từ trong cặp sách bao lấy Minh Sương rồi nhét bừa những quần áo vừa dùng để lót bồn cầu vào trong cặp. Sau đó hắn tránh vào góc khuất của theo dõi ôm cậu chủ nhỏ về ký túc xá của mình.

Trong ký túc xá thì không thể tránh được mùi mồ hôi cực thối đặc trưng của nam sinh, đặc biệt là nhóm người Vương Ngạn còn thích chơi bóng, mùi hương không nồng cũng không nhạt.

Nhóm người Vương Ngạn vẫn chưa trở về, có lẽ đã đi ăn cơm.

Cánh tay Cù Cảnh nhấc vài cái nâng cậu chủ nhỏ lên giường của mình, quả thực đang ỷ vào sức lực lớn của mình để làm chuyện mờ ám.

Minh Sương vừa nằm lên giường đã phát hiện chỗ này không cứng đờ như mình nghĩ. Cậu dò tay nhấn xuống thì phát hiện trên đệm giường đắp vài lớp bông mềm và một lớp lót bằng lông thiên nga.

Cù Cảnh đứng dưới mở điều hòa. Gió lạnh ở nhiệt độ thấp nhất thổi ra, nhanh chóng cuốn tan đi toàn bộ sự khô nóng của ký túc xá.

Minh Sương còn cảm thấy hơi lạnh, kéo chăn của Cù Cảnh để đắp lên người, trong mắt còn nhiễm vài tia hoang mang.

Kỳ thực… Cậu cũng không biết vì sao mọi chuyện lại biến thành thế này.