Pháo Hôi Xinh Đẹp Được Nam Chính Coi Trọng

Quyển 3 - Chương 12: Cắn hút, nói lời trêu ghẹo, mở rộng huyệt bằng ngón tay (H)

Chương 12: Cắn hút, nói lời trêu ghẹo, mở rộng huyệt bằng ngón tay.

Cù Cảnh bắt nạt vυ' bên này đến khi nó đỏ ửng rồi mới để Minh Sương nhả góc áo đang được cắn trong miệng. Góc áo kia thấm đẫm nước bọt, nặng trĩu khi cầm trong tay, ngay cả Minh Sương nhìn thầy cũng cảm thấy ngượng ngùng chết đi được. Nhưng Cù Cảnh lại ngậm lấy góc áo ấy ngay trước mặt cậu, sau đó hút hết nước bọt bên trên. Hắn vừa hút vừa dùng ánh mắt lưu manh nhìn Minh Sương.

Dường như thứ hắn cắn không phải góc áo của Minh Sương mà là phần đùi non mịn cùng cẳng chân chưa từng được khai phá vào đêm đầu tiên của Minh Sương.

Nhưng Minh Sương lại mong thà rằng Cù Cảnh đang ngậm cẳng chân mình còn hơn, như vậy cậu sẽ không nhìn thấy gì cả. Không giống như bây giờ cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn Cù Cảnh thực hiện hành vi dâʍ ɭσạи với mình. Không biết đầu óc của hắn chứa những thứ xấu xa gì nữa!

Sau khi Cù Cảnh nhấm nháp xong lại ghé sát lại gần cuốn lấy nước bọt trong miệng của Minh Sương, lại bảo Minh Sương ngậm lấy góc áo bên kia, bắt đầu đùa bỡn bên vυ' còn lại.

Bên vυ' vừa bị Cù Cảnh chơi đùa đã bị mυ'ŧ đến cong lên thành một độ cong khá lớn, đầṳ ѵú non hồng xinh xắn dựng thẳng lên, ước chừng bị mυ'ŧ to lên gấp đôi. Quầng vυ' cũng dính đầy nước bọt, sáng lấp lánh, thịt nhũ tuyết trắng dường như là nơi chịu nhiều tổn thương nhất. Có mấy dấu răng hằn in lên trên thịt, phần thịt trắng xanh lại bị bàn tay người xoa nắn thành màu hồng phấn như thể một cục bột được nhiễm thêm màu sắc, thực sự dễ dàng khiến người khác yêu thương.

Không phải Minh Sương không thể nói chuyện mà giờ phút này cậu chẳng dám nói lời nào.

Lúc vừa bị Cù Cảnh kéo vào Minh Sương cũng không nhìn thấy tấm thẻ “Đang sửa chữa” treo ở bên ngoài nên cậu luôn sợ hãi rằng sẽ có người đi vào. Thế nhưng tiếng liếʍ mυ'ŧ của Cù Cảnh lại rất to và rõ ràng như đang ăn món ăn quý giá nào đó nên muốn khoe với người khác, không hề biết cách che giấu.

Cậu chủ nhỏ không giống Cù Cảnh không biết xấu hổ là gì, cố gắng ngăn chặn tiếng rêи ɾỉ của mình. Nói rằng lúc này vù của cậu đã bị người ta chơi đến mức lớn lên gấp đôi cũng không phải nói quá.

Sau khi Cù Cảnh cảm thấy chơi sướиɠ rồi thì Minh Sương đã bủn rủn ngất trong lòng hắn, ánh mắt ngập nước xuân, bên dưới chưa khỏi hẳn thì bên trên đã bị người ta đùa nghịch đến nát nhừ.

“Toàn thân Đường Đường ngọt quá.”

Cù Cảnh hôn lên khóe miệng của Minh Sương, vươn ngón tay đặt lên môi châu Minh Sương.

“Đường Đường, giúp chồng em liếʍ ướt ngón tay đi, lát nữa mới đút được vào huyệt non của em, giúp em mở rộng được.”

“Hu Hu… Đừng, đừng mà…”

Minh Sương gắng sức giãy giụa, đáng tiếc chẳng giải quyết được việc gì. Miệng cậu lẩm bẩm không muốn nhưng lại hơi hé mở, thậm chí còn chủ động ngậm lấy ngón tay của Cù Cảnh.

Cù Cảnh đứng bên dạy, Minh Sương ngoan ngoãn làm theo. Cậu vươn đầu lưỡi non hồng chạm vào đầu ngón trỏ. Đầu lưỡi lấp lánh vừa liếʍ đã dính nước miếng lên đầu ngón tay, sau đó nghiêm túc liếʍ mυ'ŧ để lại từng vệt nước nhỏ ướŧ áŧ.

Cậu chủ nhỏ tận tâm tận lực liếʍ ướt đẫm hai ngón tay, sau đó dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Cù Cảnh. Cậu không phải là thiếu niên không hiểu việc đời. Khi Cù Cảnh đặt ngón tay lên ấn vào trong cúc huyệt thì cậu đã lờ mờ nhận ra chuyện sắp diễn ra nên về sau cũng không có biện pháp nào để kiềm chế được sự tò mò của trí óc khi tìm tòi những tri thức mình chưa biết.

Không có chuyện gì xấu hổ và giận dữ hơn khi nước bọt của bản thân thấm ướt ngón tay mở rộng huyệt sau của chính mình. Nhưng hiện tại Minh Sương lại không thể làm gì để ngăn cản việc đó xảy ra, điều này càng khiến cậu cảm thấy thấp thỏm bất an.

Cù Cảnh sẽ làm chuyện gì? Ở nơi dơ bẩn thế này làm chuyện đó với cậu ư?

Đừng mà… Cầu anh……

Cù Cảnh trấn an bằng cách hôn lên đuôi mắt của Minh Sương, ngón tay chạy xuống dưới dọc theo xương sống, nhanh chóng chạm tới mật huyệt đang sợ hãi giống như chủ nhân của nó.

Huyệt sau non mịn dưới ngón tay của hắn vừa bị nhìn trộm đã sỡ hãi đến mức co rụt lại, chỉ là lực co rút này rất bé, nếu người không biết chỉ sợ còn tưởng rằng nó đang hoan nghênh người trước mặt vào trong thăm dò.

Cù Cảnh lại lôi hệ thống ra khỏi phòng tối rồi bảo nó đổi gel bôi trơn trong cửa hàng cho mình.

Là hệ thống của nam chính, thứ không bao giờ thiếu trong cửa hàng của nam chính Long Ngạo Thiên là những đồ vật cần thiết khi làʍ t̠ìиɦ với những người phụ nữ của mình, không chỉ cực kỳ đa dạ mà còn rất rẻ, cố gắng để nam chính Long Ngạo Thiên có thể ngủ với tất cả những người phụ nữ trong hậu cung.

Hệ thống đổi rất lanh lẹ, sau đó tự lăn vào trong phòng tối.

Trải qua nhiều ngày được Cù Cảnh dạy dỗ, nó đã hiểu được sự lợi hại của Cù Cảnh. Chỉ có thể than thở rằng nam chính không hổ là nam chính, hệ thống như nó chắc chắn không thể chống đối được.

Dù sao bây giờ tiến độ truyện vẫn đang tiến lên nên hệ thống mặc kệ Cù Cảnh luôn. Sau khi cốt truyện hoàn thành thì nó có thể rời đi, bây giờ mà đối đầu với Cù Cảnh thì nó cũng chẳng đạt được điều gì hay ho cả.

Tuy rằng nó cũng không rõ vì sao Cù Cảnh cong như vậy lại biến thành chiến sĩ trong truyện thuần ái, nhưng hệ thống từng lén lút đọc những phân cảnh R18+ trong cốt truyện, kỳ thực thay bằng Minh Sương cũng được…

Gel bôi trơn đột nhiên xuất hiện trên đầu ngón tay của Cù Cảnh, cùng ngón tay chen vào trong cúc huyệt đang đóng chặt. Minh Sương chợt giật mình, toàn thân dựa vào người Cù Cảnh, màu phấn hồng ở đuôi mắt càng ngày càng đậm.

Gel bôi trơn này còn mang theo hiệu quả thúc tình dịch, cảm giác bị dị vật chen vào trong không dễ chịu chút nào. Thế nhưng từ phía cửa huyệt dâng lên cảm giác khiến cả cơ thể nóng bừng lên, cảm giác đau đớn ở ngực cũng giảm bớt biến thành cảm giác ngứa ngáy tê dại.

“A…”

Bất giác Minh Sương dựng thẳng cơ thể cọ lên ngực Cù Cảnh, đầṳ ѵú đỏ rực cách áo sơ mi trắng đè lên ngực Cù Cảnh, chọc vào cúc áo khiến nó cực kỳ thoải mái.

Cậu như con mèo nhỏ đến mùa động dục đang thử sờ soang xem làm sao để giảm bớt sự khó chịu của bản thân.

Cù Cảnh vừa đặt những nụ hôn vụn vặt lên cổ Minh Sương vừa đặt sự chú ý của mình lên cửa huyệt khít chặt. Hai ngón tay cùng chọc vào, lúc quấy vào trong thì gel bôi trơn càng ngày càng nhiều, chồng chất trước cửa huyệt khiến vòng cửa huyệt cũng ướŧ áŧ xấu hổ.

Cửa huyệt dần dần bị chọc mềm, ướt nóng. Ngón tay vuốt ve phần thịt ở thành ruột. Thịt ruột non mềm lễ phép đáp trả bằng sự co thắt như tín hiệu thông báo có thể tiếp tục làm tiếp.

Tay Minh Sương mất hết sức lực trên trên vai Cù Cảnh, gương mặt ửng hồng, trở nên cực kỳ mê người.

“Ha a, … Sâu, sâu quá…”

“Đường Đường…”

Thanh âm Cù Cảnh trở nên khàn khàn. Đống lửa trong lòng đâu chỉ thiêu đốt mình lý trí của hắn, ngay cả yết hầu cũng đã bị thiêu cháy. Không hiểu sao hắn có thể chịu đựng đến tận bây giờ.

“Bên dưới của em mềm mại lắm.”

“Vừ non vừa trơn, giống hệt với môi của Đường Đường.”

“Còn nhiều nước nữa chứ, có phải toàn nước da^ʍ hay không?”

Từng câu từng câu kế tiếp nhau khiến Minh Sương xấu hổ và giận dữ đến mức ngón chân cũng cuộn tròn.

Khung xương của Cù Cảnh lớn hơn Minh Sương rất nhiều. Bọn họ ngồi trên bồn cầu, Minh Sương không biết mình đã giày thể thao của mình đã bị đạp rớt ra từ khi nào, một chiếc lăn vào khe hở giữa hai vách ngăn. Trên bàn chân cậu chỉ còn tất màu xanh nhạt, từ hình dạng bên ngoài có thể thấy sống lưng bàn chân đang căng ra đến mức nào.

Minh Sương muốn bịt miệng Cù Cảnh lại, nhưng cậu lại nức nở khi phát hiện bên dưới thân thực sự có thứ gì đó đang chảy ra. Nó không thể là nước bọt của cậu, vậy chỉ có thể là… thực sự bên trong kia có thể chảy nước ư?

Tại sao cậu lại như vậy…

Cù Cảnh rút ngón tay ra, gel bôi trơn bắn lên trên quần trong. Hắn đưa ngón tay ra trước mắt Minh Sương, toàn bộ ngón tay đều sáng lấp lánh, trong suốt đến mức có thể phản xạ ánh sáng, càng khiến Minh Sương không dám nhìn lại.

“Đường Đường.” Cù Cảnh liếʍ khóe miệng, ra mệnh lệnh cuối cùng. “Bây giờ tự an ủi cho tôi xem đi.”