Chương 11: Chủ động cắn góc áo ưỡn ngực thịt để nam chính đùa nghịch.
“Cù Cảnh!”
Dáng vẻ đắc ý vì bắt được người của cậu chủ nhỏ thực sự không thể che giấu nổi, đuôi lông mày đã nâng lên như vui mừng vì báo thù thành công mà không nhận ra rằng bản thân đang ở trong tình cảnh dê vào miệng cọp. Trong mắt Cù Cảnh người trước mặt thực sự vô cùng thơm ngon ngọt ngào.
“Cuối cùng anh đã bị tôi tóm được.”
Tay Cù Cảnh vòng lại tạo thành vòng tròn ôm lấy eo Minh Sương, hắn cúi đầu nhẹ nhàng “Ừ” để trả lời cậu.
Hắn chờ Minh Sương nói tiếp, nhưng Minh Sương lại không biết bản thân nên nói gì bây giờ. Dù sao là do cậu máu dồn lên não mới chạy đi tìm người ta, nào từng nghĩ tới khi gặp mặt sẽ nói gì? Có lẽ ban nãy khi mới tới trong lòng vẫn còn bị sự tức giận chặn ngang muốn cảnh cáo Cù Cảnh một lần, nhưng sau khi nhiệt huyết tan biến, Minh Sương cũng không biết phải đối mặt với Cù Cảnh thế nào.
Vì vậy cậu đành ngượng ngùng mở miệng hỏi:
“Anh… Anh là bạn trai cũ của Du Trúc?”
Trong giọng nói của Minh Sương vẫn còn vài phần không rõ ràng lắm, vì Đàm Du Trúc chưa từng nói với cậu về chuyện này, theo bản năng cậu cảm thấy Đàm Du Trúc sẽ không lừa gạt mình.
Ban đầu Cù Cảnh không vừa lòng với danh hiệu này lắm, bây giờ khi thấy Minh Sương nghi ngờ thì lại càng không hài lòng hơn.
Hắn uy hϊếp Minh Sương bằng cách cọ xát phần dưới của cậu, lại nhỏ giọng trả lời hai chữ.
“Đúng vậy.”
Đầu Minh Sương rối tung. Kỳ thực trước mặt cậu, Cù Cảnh luôn thể hiện mặt cá tính mạnh mẽ xâm lược, hiện tại nhìn thấy người thật thì cậu phát hiện ra tính tình Cù Cảnh là dạng lạnh lẽo khiến người khác không dám đến gần, không khí lạnh đều sẽ vờn quanh người bất kỳ chỗ nào bất kỳ thời điểm nào, cảm giác này hoàn toàn khác với trong mộng.
Cậu bất chợt nghĩ đến điều gì đó, dò hỏi Cù Cảnh vì sao lại chia tay với Đàm Du Trúc.
“Đàm Du Trúc cảm thấy tôi chẳng quan tâm đến cô ấy.”
Cù Cảnh nói sự thật. Tuy việc Đàm Du Trúc bắt cá hai tay là sai nhưng điều cần nói vẫn phải nói, không cần phải vẽ rắn thêm chân.
“Hơn nữa có lựa chọn càng tốt hơn xuất hiện bên cạnh cô ấy nên bọn tôi chia tay thôi.
Cù Cảnh không thích dùng từ “nɠɵạı ŧìиɧ trước mặt Minh Sương, bởi vì như vậy không chỉ khiến Đàm Du Trúc trở nên thấp kém mà còn ảnh hưởng đến minh Sương. Nhưng rõ ràng là Minh Sương không biết gì cả, cậu không nên bị đạp xuống như vậy.
Minh Sương nghe xong thì lẩm bẩm:
“Nếu hai người chia tay rồi vì sao còn muốn ảnh hưởng đến tôi và cô ấy chứ?”
Còn đến quấy rầy cậu nữa, nguyên nhân là vì sao?”
“Người có lúc này lúc khác. Vì tôi thích em, với cả Đàm Du Trúc không phải bến đỗ tốt.”
Cù Cảnh nói trắng phớ ra rồi ghé sát vào mặt Minh Sương liếʍ một đường ướŧ áŧ để lại vệt đỏ bừng. Sau đó khóe miệng hắn cong lên lộ ra nụ cười trước đến nay chưa từng xuất hiện.
“Đường Đường, tôi sẽ không để người khác mang em đi, em chỉ có thể là của tôi mà thôi.”
Đột nhiên trong lòng Minh Sương dâng lên cảm giác bất an. Cậu lui về sau để thoát khỏi Cù Cảnh. Nhưng ngay lúc này eo cậu lại bị Cù Cảnh giam cầm. sau đó cậu thấy đôi mắt của hắn chuyển từ đen sang hồng rồi bất chợt có một vệt ánh vàng chảy xuôi ở giữa.
“Đường Đường, chẳng lẽ em nghĩ rằng tôi chỉ biết đi vào giấc mộng ư?”
Cù Cảnh dùng đôi mắt ấy nhìn thẳng vào Minh Sương. Lúc này hệ thống mới hiểu được vì sao Cù Cảnh lại chọn phương hướng lên cấp kỳ quái như vậy. Tất cả đều hướng về mục đích có thể khống chế người khác. Đáng tiếc dù nó đã biết cũng chậm mất rồi, giờ phút này chỉ đành bị nhốt trong phòng tối cuồng loạn la hét mà không làm được gì.
Khi Minh Sương phản ứng lại thì đã chậm rồi.
Cả người cậu không thể động đậy, cũng không thể tự khống chế, vậy nhưng ý thức lại vẫn rất rõ ràng, đầu óc vẫn có thể suy nghĩ thông suốt. Cậu hoàn toàn có thể nhận ra bản thân đang ở trong tình trạng bị người khác khống chế nên ánh mắt mang theo sự kinh ngạc và sợ hãi nhìn Cù Cảnh.
“Đường Đường… Đường Đường…”
Miệng Cù Cảnh gọi tên thân mật của Minh Sương. Dị năng của hắn đã lên cấp với kỹ năng thứ hai là: Thuật Ngôn Linh.
Kỹ năng đầu tiên là Phá Hủy, đi vào trong giấc mộng là kỹ năng sẵn có. “Phá Hủy” có thể nhìn thấy tất cả những gì bản thân muốn nhìn thất, kể cả những thứ siêu nhiên như quỷ thần. Cũng nhờ kỹ năng này mà Cù Cảnh có thể hô mưa gọi gió trong giới siêu giàu, Tất nhiên cũng hắn cũng bán bùa chú cho không ít các hệ thống cửa hàng.
Kỹ năng thứ hai là Ngôn Linh. Chỉ cần hắn dùng kỹ năng này, bất kỳ ai nhìn thấy đôi mắt của hắn đều phải nghe theo mệnh lệnh của hắn, không thể làm trái ngược được.
Cù Cảnh có thể lựa chọn cả thảy ba kỹ năng. Vốn kỹ năng thứ hai có một lựa chọn còn tốt hơn thế, nhưng với Cù Cảnh thì Ngôn Linh là đủ rồi.
Tâm nguyện của hắn cũng không rộng lớn như hệ thống nói. Trong mắt hắn thì dị năng chỉ dùng để thực hiện âm mưu lại gần Minh Sương mà thôi.
Cù Cảnh cởϊ áσ của Minh Sương. Hôm nay Minh Sương mặc áo sơ mi, sau khi cởi ra có thể nhìn thấy rõ mồn một những vệt đỏ bị ai đó cố tình liếʍ mυ'ŧ tạo ra ở trên cổ. Những dấu vết đó như lời tuyên bố trắng trợn của chủ nhân đã tạo ra nó rằng: Minh Sương đã có chủ.
Cù Cảnh rất vừa lòng thứ mình nhìn thấy. Hắn kéo góc áo lên sau đó đưa lại gần miệng Minh Sương, bảo: “Đường Đường, ngậm lấy nó đi.”
Đôi mắt Minh Sương trợn tròng, trong lòng đã hằm hè vì sao bản thân phải nghe lời anh ta nói, nhưng trong hiện thực thì cậu chủ nhỏ lại ngoan ngoãn mở đôi môi đỏ tươi, dò đầu lưỡi ra cuốn lấy góc áo, sau đó cắn chặt nó. Cậu ngoan ngoãn giống hệt như một bé búp bê tìиɧ ɖu͙©,
Cù Cảnh lại bảo Minh Sương nâng ngực lại gần miệng mình, nói mình muốn ăn vυ' dâʍ đãиɠ.
Minh Sương bị ngôn ngữ bẩn thỉu đó làm cho tức giận đến mức đuôi mắt ửng đỏ, nhưng cậu không thể không hùa theo lời Cù Cảnh nói. Kết quả lúc này cậu như một yêu tinh nhỏ khát cậu được làʍ t̠ìиɦ dán sát ngực mình đến bên miệng hắn. Bởi vì động tác quá vội vàng nên toàn bộ đầṳ ѵú dí sát vào miệng Cù Cảnh rồi đè mạnh lên.
Mùi hương ngọt ngào trên người Minh Sương tràn ngập xoang mũi khiến Cù Cảnh say mê hé miệng ra. Đầṳ ѵú không biết bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên đã cứng lại từ lúc nào bị đút thẳng vào khoang miệng ướt nóng khiến vòng eo cậu chủ nhỏ run rẩy, rồi lại mềm nhũn xuống. Đầṳ ѵú nửa mềm nửa cứng đột nhiên cọ qua hàm răng khiến Minh Sương như cá nhảy, giật bắn vòng eo cọ xát lên trên.
“Hu hu… Đau…”
Đầṳ ѵú non nớt thường ngày luôn được bảo vệ kỹ càng, còn là vùng cấm không ai được phép đυ.ng vào, đột nhiên bị cọ xát mạnh như vậy thực sự vừa đau vừa ngứa, giống như bị người ta liếʍ mυ'ŧ hơn mười phút vậy.
Cậu dùng ánh mắt oán trách để liếc nhìn Cù Cảnh khiến yết hầu của hắn khô khốc nuốt nước miếng. Lúc hắn lên tiếng lần nữa là khi gần như mất hết lý trí vì bị sắc đẹp trước mắt trêu chọc.
“Để chồng giúp Đường Đường liếʍ mυ'ŧ là không đau nữa.”
Đầu lưỡi nóng bỏng lướt quá ngậm lấy toàn bộ đầṳ ѵú nuông chiều căng cứng, sau đó miệng hút một cái thì đầṳ ѵú bị kéo to ra. Lực mạnh cỡ đó khiến vυ' Minh Sương bị kéo căng thành hình chữ A, bất kỳ ai nhìn thấy đều hiểu có người đang ngậm đầṳ ѵú làm chuyện dơ bẩn.
Đầu dây thần kinh truyền đến sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến nước bọt trong miệng Minh Sương càng ngày càng nhiều, dần dần góc áo cũng bị thấm ướt đẫm. Minh Sương có thể cảm giác được miệng mình không còn chút sức lực, góc áo kia gần như đong đưa trong không khí như thể giây kế tiếp sẽ trượt khỏi miệng cậu vậy.
Rõ ràng hàm răng đã tê rần mà vẫn làm tròn trách nhiệm cắn lấy mảnh vải góc áo cho đến khi nước bọt trào ra mới thôi.
Thịt vυ' tuyết trắng tròn tròn dễ thương như cục gạo nếp, nhưng lúc ngậm lấy thì xúc cảm trong miệng nói cho Cù Cảnh biết điều đó là không đúng. Nó như một loại kẹo bông gòn, vừa vào trong miệng đã tan ra, vừa ngọt vừa mềm. Chỉ có đầṳ ѵú là cục giòn giòn dai dai, dùng miệng hút hai lần rồi tẩm bằng nước bọt thì giống hệt thạch trái cây mới được rưới nước đường, chỉ là nó sẽ vĩnh viễn không chảy xuống yết hầu được.
Thứ duy nhất có thể nuốt xuống là nước bọt của bản thân đã được tẩm ướt hương thơm.
Tiếng rên ngâm của cậu chủ nhỏ bị chặn ngang ở yết hầu, cho dù có tiết ra vài tiếng cũng chỉ giống tiếng mèo kêu, đứng ở xa không thể nhận rõ được đó là tiếng người hay tiếng mèo kêu rên.