Chương 21.1: Trong văn phòng liếʍ hút hoa huyệt, tra tấn âm đế đến lêи đỉиɦ (khẩu giao)
“Được, Tôi không đánh huyệt da^ʍ nữa.”
Hoắc Hòa Thanh cực kỳ hưng phấn, liếʍ hàm răng, yêu thương hôn lên âm phụ đã ướt đẫm của Tống Lâm.
“Bé cưng ngoan, mở huyệt da^ʍ ra nào, chồng em giúp em liếʍ hạt đậu lẳиɠ ɭơ nhé. Nhìn xem hạt đậu dâʍ đãиɠ đã dựng đứng lên rồi…”
Anh cười khẽ, bẻ môi âʍ ɦộ ra, liếʍ luôn lên đầu âm đế. Đầu lưỡi của anh xảo quyệt đay nghiến ở giữa âm đế kiều nộn, hút liếʍ mυ'ŧ căn khiến âm đế nho nhỏ bằng hạt gạo cũng sưng lên vài lên, sao đó lại dùng đầu lưỡi liếʍ láp từ trên dưới xuống dưới gần như cướp đoạt, dùng da^ʍ hình đáng sợ nhất tra tấn nơi đáng thương kia.
Kɧoáı ©ảʍ bén nhọn như dòng điện xông thẳng lên dây thần kinh nơi não bộ của Tống Lâm, khiến cậu khóc nức nở, trong lòng tự sa ngã, cảm nhận từng dòng từng dòng nước da^ʍ phun ra từ trong huyệt, chảy xuôi xuống dưới.
Hoắc Hòa Thanh cũng nhận ra nộn bức phía dưới đang không ngừng chảy nước, lập tức rụt đầu lưỡi lại, dùng hàm răng nhai cắn biểu bì xung quanh âm đế, vừa lôi vừa kéo, biến nơi có nhan sắc màu hồng phấn non mềm thành màu trắng bệch, còn bị anh kéo dài ra.
“Hu hu, a không, a, ngứa quá, ha a… không cần, đừng cắn hu hu…”
Tay chân Tống Lâm bủn rủn khiến cậu nằm liệt người trên bàn làm việc, không ngừng rêи ɾỉ kêu lên, hai đùi cũng quẫy đạp muốn dùng cách này để trốn tránh khổ hình. Nhưng cho dù cậu vặn vẹo vòng em đến mức nào cũng không thể trốn thoát cái miệng kia, thậm chí bởi vì động tác vặn vẹo của cậu mà âm đế càng bị kéo dài hơn, càng thêm đáng thương, bị kéo nghiêng kéo ngả càng ngày càng dài.
Đến khi Hoắc Hòa Thanh buông miệng thì âm đế đã hoàn toàn bị kéo dài ra, cho dù không bị hàm răng Hoắc Hòa Thanh nhay cắn cũng lộ ra màu đỏ lừ thối nát, quả thực giống một mầm đậu đột ngột mọc ra, như thể nếu bị đàn ông liếʍ hút thêm nữa sẽ hỏng hoàn toàn.
Hoắc Hòa Thanh vẫn còn giả vờ hỏi nơi đó của Tống Lâm sao lại bị bắt nạt thành ra thế này, giây tiếp theo lại dùng ngón tay ấn trên đầu âm đế, dùng sức như muốn vuốt phẳng xung quanh để ấn. Âm đế tập trung rất nhiều dây thần kinh mẫn cảm kia bị nghiền nát thành bánh nhão.
“A a a! Không, hu hu… Đừng, đừng kéo, đừng ấn a a! Đau, hu hu a….”
Anh ngửa đầu nhìn lên, Tống Lâm đã đầm đĩa nước mắt, thậm chí hai mắt bắt đầu trắng dã, tiếng rêи ɾỉ như có như không thoát ra từ miệng cậu, thư huyệt đỏ bừng vừa bị phá thân chảy nước xối xả, rất nhanh chảy ướt tay Hoắc Hòa Thành, len qua kẽ ngón tay chảy tí tách xuống mặt bàn.
Dươиɠ ѵậŧ của Tống Lâm cương cứng đến không bình thường, cho dù nghỉ ngơi một ngày nhưng không có tinh hoàn để dự trữ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nên bây giờ không bắn ra được cái gì, chỉ có thể chảy ra chất lỏng trong suốt từ mã mắt giống như huyệt của phụ nữ, cũng không biết là loại nước gì nữa, thực sự giống hệt như hoa huyệt phía dưới.
Hoắc Hòa Thanh yêu thương hôn lên qυყ đầυ. Anh không phải không thích nơi này, mà trong lòng đang tính kế, muốn biến Tống Lâm trở thành người phụ nữ của mình, thú cái của anh, cho nên mới đặc biệt chăm sóc thư huyệt của Tống Lâm, luốn dạy dỗ thư huyệt nhiều hơn. Tốt nhất là khiến Tống Lâm chỉ có thể bắn tinh khi cắm vào nơi này. Còn cả cúc huyệt mặt sau nữa. May mà Tống Lâm gặp được anh, bằng không có lẽ sẽ bị tên đàn ông nào đó ép khô cả hai huyệt chăng?
Ngón tay của Hoắc Hòa Thanh bị nước da^ʍ ngâm đến nhăn nhúm, đến khi anh buông tay ra thì âm đế đã sung huyết sưng đỏ đến mức không thể bỏ qua.
Như thể chỉ cần chạm tay vào sẽ bị xoa nát.
Anh thò đầu lại gần dùng lưỡi gian da^ʍ hoa huyệt, đầu lưỡi linh hoạt như một con rắn nhỏ chui vào bên trong, đẩy nước da^ʍ đang chảy nhỏ giọt ra ngoài, sau đó dùng đầu lưỡi cuốn toàn bộ vào trong miệng. Đầu lưỡi thô cứng ma sát nhục bích, nước da^ʍ càng liếʍ càng ra nhiều. Hoắc Hòa Thanh uống đến no căng, chóp mũi cũng bị dính nước da^ʍ. Anh lấy tờ giấy lau qua loa, lấy một quả trứng rung màu tím từ trong túi giấy sáng nay mang theo bên người. Trứng rung thô to cỡ hai ngón tay của Hoắc Hòa Thanh, rất lớn, gần như lớn gấp đôi cửa hoa huyệt.
Nhưng thư huyệt của Tống Lâm quá tham ăn, chỉ nghe một tiếng phụt vang lên thì toàn bộ trứng rung đã đi vào trong.
Hoắc Hòa Thanh lén lút ấn phím điện thoại gọi bí thư đặt ở bên cạnh. Rất nhanh, bí thư đã đến trước phòng, gõ cửa, lễ phép chờ đợi Hoắc Hòa Thanh gọi cô vào.
Tiếng đập cửa này khiến Tống Lâm hoảng sợ, thân thể vốn xụi lơ lại bật ngồi dậy thẳng tắp, khẩn trương nhìn chằm chằm cửa ngoài, sợ hãi túm lấy tay Hoắc Hòa Thanh, miệng không ngừng lẩm bẩm làm sao bây giờ.
Hoắc Hòa Thanh vỗ mông cậu, chỉ vào không gian có thể giấy người dưới bàn làm việc.
Khi bí thư đi vào, nhìn quanh một vòng thì phát hiện người Hoắc tổng mang đến đã biến mất. Cô cũng không nghĩ nhiều, lỡ đâu đang nghỉ ngơi trong phòng thì sao?
Dù sao cô cũng nhìn ra được từ sớm, dường như thanh niên kia hơi bất thường.
“Hoắc tổng, anh muốn sai bảo việc gì?”