Pháo Hôi Xinh Đẹp Được Nam Chính Coi Trọng

Quyển 2 - Chương 12: Ngón tay đâm chọc Huyệt̠ ngây thơ khiến Lâm Lâm phát dâm(H)

Chương 12: Ngón tay đâm chọc âʍ ɦộ ngây thơ khiến Lâm Lâm phát da^ʍ(H)

Hoắc Hòa Thanh từng nghĩ rất nhiều khả năng, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới khả năng Tống Lâm là một người song tính!

Anh như một kẻ vô công rồi nghề đi trên đường cái đột nhiên bị giải thưởng đặc biệt rơi trúng đầu. Sự vui sướиɠ từ trong lòng không thể che giấu được. Bản thân anh đang cực kỳ hứng thú không ngừng đâm thọc âʍ ɦộ, mê muội ngỡ rằng bản thân ngửi thấy mùi nước da^ʍ trên người Tống Lâm.

Trách không được, trách không được cậu nhất định không muốn cởϊ qυầи ra, ra là vì thứ này!

Kỳ thực anh nên sớm đoán ra mới đúng. Từ khi thấy vυ' bự khác hẳn đàn ông bình thường của Tống Lâm đã phải biết rồi. Đâu có đàn ông bình thường nào mà có núʍ ѵú lớn đến thế, còn lớn hơn phụ nữ. Chỉ tiếc lúc đó trong đầu anh chỉ có suy nghĩ nếm thử hương vị đầṳ ѵú, trong lòng chỉ suy nghĩ làm sao gian da^ʍ Tống Lâm, tuy rằng cuối cùng vẫn không làm.

Đầu óc Hoắc Hòa Thanh choáng váng suy nghĩ như vậy. Tất cả những oán trách và phẫn nộ trước đây đều bị anh gạt ra khỏi đầu, bây giờ suy nghĩ của anh đã hoàn toàn thay đổi: Tống Lâm làm rất đúng, có cơ thể như vậy không phải nên đề phòng người khác sao?

Nếu bản thân không cảnh giác hơn thì sớm muộn gì cũng bị kẻ cầm thú như anh ăn tươi nuốt sống, có lẽ lớn bụng cũng không biết mang thai con của ai, bởi vì kể cả hoa huyệt hay cúc huyệt đều bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đàn ông lấp đầy, sao có thể phân biệt của ai với ai.

Từ tận đáy lòng Hoắc Hòa Thanh cảm ơn sự ngoan ngoãn và cảnh giác của Tống Lâm. Nếu không phải nhờ thế sao đến lượt anh vạch trần bí mật này ngày hôm nay?

“Hu hu… Không, không cần chọc… Ngứa ưm…”

Cảm giác nơi tư mật bị đùa bỡn cũng không thoải mái, vừa tê vừa trướng, thậm chí còn hơi ngứa ngứa. Cậu thành thật rêи ɾỉ đẩy sói đói ra, nhưng sao cậu có thể phán kháng lại hoắc Hòa Thanh. Chưa kể hai tay cậu bị nắm chặt, ngón tay kia càng quá mức khi chen vào giữa khe thịt, càng đè ép hai cánh môi thịt phình phình của hoa huyệt khiến nước da^ʍ chảy ra càng ngày càng nhiều.

“Cưng à…”

Hoắc Hòa Thanh không nhớ nổi bản thân đã nuốt nước miếng bao nhiêu lần, anh hoàn toàn đắm chìm trong vui sướиɠ khi biết Tống Lâm là người song tính, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào nơi nho nhỏ mà mê người kia.

“Sao em bất cẩn thế, ngay cả qυầи ɭóŧ cũng bị nước da^ʍ tưới ướt đẫm. Tôi giúp em cởi ra.”

Động tác của anh quá mức vội vàng, không phải cởi mà xé luôn. Tiếng vải dệt bị xé rách vang lên, qυầи ɭóŧ làm từ vải bông bị tách ra một cái lỗ rộng.

Dươиɠ ѵậŧ đã cứng từ lâu nhảy thẳng ra dựng đứng khiến Hoắc Hòa Thanh đỏ mắt.

Hồng! Là một dươиɠ ѵậŧ màu hồng nhạt!

Rò ràng nhìn cũng không nhỏ nhưng qυყ đầυ lại là màu hồng phấn. Khác hẳn với dươиɠ ѵậŧ xấu xí của anh, nó như một vật trang trí vừa to vừa xinh đẹp, vừa một bàn tay bọc lấy.

Hoắc Hòa Thanh lột toàn bộ vải dệt còn lại. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy phía dưới của người song tính. Anh bỏ tay Tống Lâm ra, hai tay bế thịt đùi mềm bẻ sang hai bên, bản thân cúi người nhìn tỉ mỉ.

Bởi vì đã thấy dươиɠ ѵậŧ màu hồng xinh xắn nên Hoắc hòa Thanh cũng có phỏng đoán trong lòng, bây giờ cũng không cảm thấy kích động như trước. Tất nhiên, nó cũng là bởi vì anh cảm thấy Tống Lâm đã là người trong lòng bàn tay mình.

Tống Lâm không có tinh hoàn, bên dưới dươиɠ ѵậŧ là âʍ ɦộ của phụ nữ, rất nhỏ, như một nụ hoa còn chưa nở rộ, ngây ngô tỏa ra mùi hương thơm ngọt.

Môi âʍ ɦộ múp míp căng phồng che khuất phong cảnh bên trong, như vỏ trai khép chặt, nhưng khi dùng ngón tay đâm thọc Hoắc Hòa Thanh lại biết rằng kỳ thực nơi đó rất mềm, mềm đến mức chỉ cần nhấn một cái đã tản sang hai bên, không thể bảo vệ được gì.

Tống Lâm không có lông mao, toàn bộ nơi kia đều trơn bóng, là Bạch Hổ điền hình, bây giờ còn chảy ra nước da^ʍ lấp lánh, bóng loáng như trứng gà vừa lột.

Cứ thế thọc vào chắc chắn sẽ cᏂị©Ꮒ hỏng.

Hoắc Hòa Thanh chỉ ngẫm hai giây đã để sát đầu vào. Lần này anh có thể cảm giác rõ ràng nơi đó thổi ra hơi nóng ướŧ áŧ, không ngừng phà vào mặt anh, còn mang theo hương ngọt dịu.

Quá dâʍ đãиɠ!

Hoắc Hòa thanh cảm thán từ sâu trong lòng, bắt đầu tưởng tượng cảnh nụ hoa đáng thương bị bản thân cᏂị©Ꮒ hỏng, chắc chắn còn đẹp hơn bây giờ. Nói không chừng vị da^ʍ của tống Lâm còn tràn ngập khắp nhà, thời gian dài không tan.

Cuối cùng Tống Lâm cũng phản ứng lại. Cậu cảm thấy có một hơi thở thô nặng đang phì phò nơi khuyết tật của bản thân. Âʍ ɦộ thường được dươиɠ ѵậŧ che đậy bây giờ lại mở rộng trước mặt đàn ông khiến cậu vừa thẹn vừa sợ. Nhưng Hoắc Hòa Thanh không ngừng gọi cục cưng khiến cậu lại cảm thấy được an ủi.

Ít nhất người lột quần cậu không ghét bỏ cậu là một quái vật, thậm chí còn rất thích thú.

Ví thế phần thịt đùi trong của cậu khẽ run rẩy, Tống Lâm như làm nũng ôm lấy đầu Hoắc Hòa Thanh, tromg lòng vẫn nhớ lời nói dối ban đầu:

“Hòa Thanh, anh, anh nhìn thấy rồi, không bị dị ứng đúng không? Buông tôi ra được không…?

Cậu vẫn chưa ý thức được nguy cơ đang đến gần. Sự ngây thơ ấy đã từng hớp hồn Hoắc Hòa Thanh một cách kỳ lạ, bây giờ cũng không ngoại lệ.

Tư tưởng của Tống lâm rất đơn giản, có lẽ rượu khiến năng lực tự hỏi của cậu cũng giảm sút, dậu đổ bìm leo, nhưng cũng không hoàn toàn biến mất.

Cậu vẫn khờ dại nghĩ rằng Hoắc Hòa Thanh thực sự lo lắng cho thân thể mình nên mới dùng thái độ mạnh mẽ lột quần cậu ra. Còn xoa ngực và liên tiếp những lời cợt nhả không ngừng, có thể bởi vì thực sự đã từng chịu rất nhiều đến mức Tống Lâm không nhớ nổi, nên cậu tự động xem nhẹ những lời khiến cậu cảm thấy thương tâm.

Cho dù nội tâm cậu cảm thấy hơi bất an, nhưng nhớ tới đứng trước mặt mình là Hoắc Hòa Thanh cậu lại xem nhẹ sự lo lắng đó.

Dù sao mấy ngày nay Hoắc Hòa Thanh đối xử với cậu rất tốt, còn cẩn thận kiên nhẫn hơn Tống Thiến, còn dẫn cậu ra ngoài chơi, mang lại cho cậu rất nhiều trải nghiệm vui sướиɠ trước nay chưa từng có.

Hơn nữa, Hoắc Hòa Thanh không hề chê bai cậu ngốc, không chê chút nào.

Chỉ có trẻ nhỏ mới bị lừa gạt bởi mật đường sau khi ăn gậy gộc. Nhưng bất hạnh sao, Tống Lâm thực sự là một đứa trẻ chưa trưởng thành.

Trong tư duy của cậu, Hoắc Hòa Thanh là người tốt, anh không hề làm cậu đau hay khổ sợ, vậy anh sẽ luôn luôn là người tốt.

“Đúng là nơi này của Lâm Lâm không bị dị ứng.”

Hoắc Hòa Thanh ngửi thấy vị ngọt ngào của nước sốt lẳиɠ ɭơ, ánh mắt lóe qua một tia sáng quỷ dị.

“Nhưng nơi này của Lâm Lâm ngọt quá, dâʍ đãиɠ quyến rũ tôi. Tôi liếʍ dươиɠ ѵậŧ cùng hoa huyệt da^ʍ dãng của em được không?”

Quá khứ Hoắc Hòa Thành từng trải qua, mỗi lần làʍ t̠ìиɦ chỉ là một quá trình buồn tẻ. Đầu tiên là mặc bαo ©αo sυ, sau đó bởi vì chỉ cần thọc thứ thô to kiêu ngạo kia vào cơ thể phụ nữ đã có thể khiến các cô ấy rêи ɾỉ kêu da^ʍ nên anh cũng chẳng ham thích, cũng chẳng nếm được sự ngon ngọt của việc làʍ t̠ìиɦ.

Nếu lúc đó có ai nói sau này Hoắc đại thiếu sẽ hầu hạ người khác thì cho dù là ai cũng nghĩ đó là lời nói đùa hài hước.

Nhưng bây giờ, không cần thầy dạy anh cũng biết cách hạ thấp bản thân mình, chủ động, vội vàng muốn liếʍ mυ'ŧ dươиɠ ѵậŧ và âʍ ɦộ của người khác. Tốt nhấn có thể hút liếʍ Tống Lâm đến mức bắn tinh và nước da^ʍ ra ngoài, đó là lời tán thưởng năng lực lớn nhất của anh.

Đây không phải lời hỏi, mà là thông báo.