Pháo Hôi Xinh Đẹp Được Nam Chính Coi Trọng

Quyển 2 - Chương 11: Không thể kiềm chế được có nụ hôn đầu tiên, ngay tại chỗ phát hiện Huyệt̠ (H)

Chương 11: Không thể kiềm chế được có nụ hôn đầu tiên, ngay tại chỗ phát hiện âʍ ɦộ (H)

Dưới ánh đèn trắng tất cả mọi thứ đều trở về với màu sắc vốn có, kể cả màu da con người.

Hai người trên giường đã thay đổi tư thế, nằm nghiêm chỉnh giữa giường lớn. Đệm mềm mại lõm sâu xuống như muốn nuốt lấy hai người đang quấn quýt vào nhau.

Đây là một trận dùng hormone để xâm phạm.

Hoắc Hòa Thanh cũng không hôn luôn lên môi Tống Lâm mà trấn an vỗ về trước. Anh không ngừng dùng môi mình vuốt ve mặt mày cậu, khi Tống Lâm hoàn toàn thả lỏng thì anh mới gấp gáp nuốt căn đôi môi thơm ngọt kia. Đầu tiên là liếʍ láp, sau đó vói đầu lưỡi vào trong, vừa mυ'ŧ hết nước miếng của người dưới thân vừa dùng đầu lưỡi càn quét toàn bộ khoang miệng.

Anh hôn rất vội vàng như thể không gấp gáp như vậy thì sẽ không kịp. Đầu lưỡi trơn tuột trong nháy mắt còn linh hoạt hơn ngón tay, Tống Lâm cũng không kịp khóc nức nở, mọi âm thanh hưởng thụ đều nghẹn lại ở yết hầu, không ngừng rung rung chấn động.

Hoắc Hòa Thanh hôn sâu, càng hôn càng khó kiềm chế được bản thân mình. Toàn bộ đầu lưỡi của Tống Lâm bị anh liếʍ mυ'ŧ mạnh, không khí trong khoang miệng cũng càng ngày càng ít. Tống Lâm quay đầu muốn tránh thoát sự tiến công của Hoắc Hòa Thanh, nhưng người đàn ông lập tức đuổi theo, tay đè lại ót cậu. Động tác của anh trở nên ngang ngược hơn, có lẽ là do Tống Lâm bắt đầu phản kháng, cũng có thể là do bản thân đã mất khống chế.

Tóm lại, đầu lưỡi Tống Lâm bị quấn lấy, ngay cả hàm trên cũng bị liếʍ mυ'ŧ đến tê dại, nước bọt tích trong miệng càng ngày càng nhiều khiến cậu dần trở nên hoa mắt chóng mắt, cả người nóng dần lên. Lúc này Hoắc Hòa Thanh mới rời khỏi người cậu.

Không biết có phải do lần đầu Tống Lâm được thở sau khi bị hôn, nến được vị ngon ngọt sau sự khổ hay không mà khi Hoắc Hòa Thanh vừa lưu luyến rời khỏi thì cậu đã vội vàng hé miệng hít từng đợt không khí.

Bởi vì cậu không nếm được hương vị của bản thân nên Tống Lâm cảm thấy trong miệng mình toàn là hương vị của Hoắc Hòa Thanh. Cảm giác này khiến cậu cảm thấy dường như bản thân đã bị nhuộm đẫm hương vị của anh, không còn là chính mình nữa.

Hoắc Hòa Thanh lại rất vừa lòng, bởi vì thái độ của Tống Lâm thể hiện khiến anh biết rằng cậu là người mới. Đàn ông ai có chấp niệm khó hiểu với “lần đầu tiên”. Như Hoắc Hòa Thanh bây giờ vậy, anh có được nụ hôn đầu tiên của Tống Lâm khiến lòng anh ngọt ngào như được ngâm trong vại mật.

Mà tiếp theo đây, anh còn muốn lấy đi rất nhiều “lần đầu tiên” của Tống Lâm.

“Hu hu… Không, đừng mà.”

Tống Lâm thấy Hoắc Hòa Thanh còn muốn lại gần, tức khắc sợ hãi rụt đầu lại, đôi mắt như cún con long lanh nhìn Hoắc Hòa Thanh như muốn cầu xin kẻ thi bao dừng việc bạo hành lại.

Hoắc Hòa Thanh vừa cắn vừa liếʍ môi Tống Lâm, vừa bận bịu làm vừa dỗ dành cậu:

“Không liếʍ… không liếʍ…”

Anh tạm dừng một chút, tiếp tục bảo.

“Cưng à, sao em ngọt vậy chứ, ngọt chết tôi rồi.”

Hai tay anh chậm rãi chuyển xuống dưới, bất ngờ bắt lấy hai bờ mông thịt, bắt đầu xoa nắn như từng xoa thịt ngực.

Nhưng thịt trên mông rất nhiều, lại không có kiêng kị gì, Hoắc Hòa Thanh bắt lấy cũng rất nhanh, hai tay ôm đầy thịt mềm khiến anh không hài lòng lắm. Nhưng rất nhanh, anh đã phát tiết cơn giận này ra ngoài với Tống Lâm.

“Mông lẳиɠ ɭơ của Lâm Lâm sao lớn thế, có phải thường xuyên tự xoa nắn hay không? Một tay cũng không ôm hết được…” Hoắc Hòa Thanh khép hờ mắt, chỉ trích một cách vô lý, “Chắc chắn là muốn quyến rũ người khác rồi, thường này em thích lắc mông dụ dỗ người khác đúng không?”

Mỗi lần anh nói đầu dùng câu hỏi, nhưng lại giống tự hỏi tự đáp hơn, gần như ấn định đáp án luôn cho Tống Lâm, biến cậu thành một kẻ lẳиɠ ɭơ không biết xấu hổ mông to ngực bự dụ dỗ anh, bằng không sao anh có thể biến thành kẻ biếи ŧɦái như vậy?

Đây đâu phải cưỡиɠ ɠiαи, trong lòng Hoắc Hòa Thanh thầm nghĩ, rõ ràng là hợp gian!

Sau khi tự khai thông chính mình xong, Hoắc Hòa Thanh lại si mê nhìn Tống Lâm.

“Dù Lâm Lâm dâʍ đãиɠ cũng không sao, sau này có tôi. Em chỉ được lẳиɠ ɭơ cho một mình tôi nhìn thôi, nếu ai dám nhìn mông em… Tôi đàu mắt gã ra!”

Tống Lâm không trả lời được bởi kɧoáı ©ảʍ truyền từ xương cùng ập tới khiến cậu thất thần. Tình triều xa lạ len lỏi khắp toàn thân. Đôi tay kia như có ma lực, đầu tiên khiến ngực cậu vừa đau vừa ngứa, bây giờ ngực vẫn còn trướng trướng nóng bỏng; sau đó khiến mông cậu nhũn ra, không thể cựa quậy.

Đây là cảm giác gì thế?

Tống Lâm ngơ ngác nghĩ, cậu không cảm thấy chán ghét, nhưng cũng không thích thú.

Hơi thở của Hoắc Hòa Thanh càng ngày càng nặng. Sau khi xoa nắn đã tay xong thì rủ lòng thương bỏ mông Tống Lâm ra. Lúc này lưng quần đã mở nút, đôi tay Tống Lâm lại đặt trên ngực, vẻ mặt như hãm trong xuân ý.

Anh hiểu đây chính là thời cơ, vì thế túm lấy vải hai bên sườn kéo mạnh xuống, nhẹ nhàng lột quần đến đầu gối.

Tống Lâm giật nảy mình, lo sợ đan chéo chân. Hoắc Hòa Thanh vội an ủi cậu, bảo rằng bản thân chỉ định làm cậu thoải mái hơn mà thôi.

Giọng nói dịu dàng cùng khuôn mặt điển trai quen thuộc làm tê mọi cảnh giác của Tống Lâm, khiến cậu thả lòng rồi thuận theo ý của Hoắc Hòa Thanh cởϊ qυầи ra.

Qυầи ɭóŧ là quần bẹt tứ giác cotton kiểu bình thường, nhưng màu đen đối lập với thịt đùi trắng nõn làm nổi bật đôi bắp đùi rắn chắc tràn ngập lực lượng.

Nhìn xuống bên dưới là tất dài màu đen vẫn đeo trên chân, không lớn không nhỏ, là mã số bình thường đàn ông hay dùng, nhưng lại quyến rũ người kỳ lạ.

Hoắc Hòa Thanh nuốt một ngụm nước miếng thô tục, tư vị ngọt ngào khiến động tác của anh cũng mạnh mẽ hơn. Khi nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ của Tống Lâm đã nhô lên như lều trại thì đã hoàn toàn mất kiên nhẫn.

Hoắc Hòa Thanh túm lấy đầu gối Tống Lâm, luôn tách chân cậu sang hai bên.

“Ưm… Không, không cần……”

Tống Lâm kẹp chặt hai chân, nước mắt rưng rưng muốn rơi xuống, nhưng đều không có tác dụng bởi vì sức lực của Hoắc Hòa Thanh rất lớn, mạnh mẽ tách hai chân Tống Lâm ra.

Xong rồi!

Tống Lâm xấu hổ che mặt, nội tâm bất chợt trào lên sự khủng hoảng. Khi con người rơi vào trạng thái sợ hãi đến cực độ sẽ không thể nhúc nhích nổi mà đứng im tại chỗ, nếu không có ai đánh thức thì sẽ không thể tự chạy ra được. Tống Lâm đang rơi vào trạng thái này.

Hai chân cậu tách ra, cả người hoảng loạn đến mức không biết phải nói gì, hai tay ôm mặt, như thể làm vậy người khác sẽ không thể nhìn thấy dị thường của bản thân.

Người đàn ông phía trên vẫn quần áo chỉnh tề. Hoắc Hòa Thanh nhìn trân trân vào khối thịt phình phình giữa hai đùi. Điều khiến người ta ngạc nhiên là giữa qυầи ɭóŧ đã ướt, không chỉ chỗ đỉnh lều dưới, mà phần vải dệt bên dưới lều cũng đã đẫm nước.

Dươиɠ ѵậŧ của một người đàn ông bình thường sẽ chảy ra dịch tuyến tiền liệt nhiều đến vậy sao? Hoắc Hòa Thanh nhíu mày, chen cả người vào giữa hai chân Tống Lâm, tách chân cậu thành tư thế chữ “M”, sau đó duỗi tay sờ chỗ ướt nhẹp kia. Tay vừa sờ vào thì anh đã không thể tưởng tượng nổi.

Vải dệt cũng không lõm xuống theo lực nhấn của tay mà lại căng phồng vẽ ra hình dạng của thịt trai, cảm xúc cũng mềm nhũn. Loại dị thường này khiến Hoắc Hòa Thanh ngây ngẩn, đầu óc như gió lốc, trong nhất thời không thể tưởng tượng ra được đó là cái gì.

“Ưm!”

Tống Lâm rên nhẹ, cũng kinh sợ xúc cảm khác thường này. Nơi tư mật ngày thường cậu chưa từng sợ tới nay bị người khác dùng ngón tay ấn mạnh, vải dệt nhanh chóng lõm vào trong khe thịt ở giữa. Không biết ngón tay chạm tới nơi nào mà cảm giác tê dại bủn rủn lập tức thổi quét cả người Tống Lâm.

Cậu hoang mang nhìn chằm chằm trần nhà, hai tay buông thõng xuống.

“Mẹ nó.”

Hoắc Hòa Thanh chửi nhỏ một tiếng, cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần, không ngừng đâm chọc ngón tay vào phần thịt căng phồng, non mềm múp míp của âʍ ɦộ. Anh lớn tiếng thốt lên bằng chất giọng hưng phấn cũng như khiến người ta cảm thấy nguy hiểm:

“Cục cưng, Lâm Lâm của tôi, em thực sự là món quà trời cao ban cho tôi.”