Pháo Hôi Xinh Đẹp Được Nam Chính Coi Trọng

Quyển 2 - Chương 6: Bởi vì ngực đau nên anh vợ bị dụ dỗ đưa vú tận miệng cho người ta chơi

Chương 6: Bởi vì ngực đau nên anh vợ bị dụ dỗ đưa vυ' tận miệng cho người ta chơi

Tống Lâm ngủ rất sâu, buổi sáng thức dậy mới cảm giác ngực hơi là lạ: Vừa đau vừa ngứa.

Tống Lâm cẩn thận ưỡn ngực về phía gương trước mặt, bởi vì bốn bề vắng lặng nên cậu cũng thả lỏng phòng bị, cởi cúc áo trên của áo ngủ, bưng ngực quan sát.

Nơi khác vẫn bình thường, chỉ bị nằm đè hằn lằn đỏ, Tống Lâm không chú ý tới, cậu chỉ quan tâm đến đầṳ ѵú của mình.

Trước gương lớn, thanh niên để trần nửa người trên, bởi vì không nhìn thấy rõ đầṳ ѵú nên gần như đè cả người lên trên gương cẩn thận quan sát. Cậu không biết rằng bên kia mặt gương, toàn bộ tư thế dáng dấp của cậu đã đập thẳng vào mắt Hoắc Hòa Thanh.

Hoắc Hòa Thanh dậy rất sớm. Việc dâʍ ɭσạи đêm qua khiến anh hưng phấn tới mức mất ngủ, mở to mắt nhớ lại vô số lần lúc ở trong phòng Tống Lâm, muốn nếm thử hương vị đầṳ ѵú kia, muốn hút muốn cắn…

Đáng tiếc, anh vẫn phải tiếp tục chờ.

Tống Lâm cũng không để tâm quá nhiều đến đau đớn trên đầṳ ѵú. Một chút dị thường xảy ra ở nơi tư mật cậu sẽ nói với Tống Thiến, nhưng lại không muốn nói cho Hoắc Hòa Thanh biết.

Thân thể khuyết tật khiến cậu chịu nhiều đau khổ, hơn nữa Tống Thiến luôn dặn dò kỹ lưỡng nên Tống Lâm vô cùng nhạy cảm với chuyện để lộ ra nơi tư mật của mình.

Vì thế buổi tối hôm sau Hoắc Hòa Thanh càng bắt nạt mạnh đầṳ ѵú. Khi Tống Lâm rời giường thì nó đã sưng vù lên gấp đôi, đỏ chót, dường như chỉ cần chạm nhẹ đã cảm thấy đau ngứa.

Lúc này cậu không thể bỏ qua được nữa, chỉ cần mặc quần áo đã cảm thấy đau đến tê rần, vội vàng tìm kiếm sự trợ giúp từ người khác.

Tống Lâm ngồi trên sô pha, dùng âm thanh nhỏ xíu nói chuyện với Hoắc Hòa Thanh là ngực mình hình như bị sâu cắn.

“Sâu?” Hoắc Hòa Thanh nhướng mày, nghi hoặc đáp, “thế nhưng nhà luôn được dọn dẹp sạch sẽ hằng ngày, sao lại có sâu được chứ.”

“Tôi… tôi không biết…”

Tống Lâm sợ Hoắc Hòa Thanh không tin lời mình, bản thân cũng không phải người giỏi giải thích nên vô cùng lo lắng, khuôn mặt cau có, bàn tay túm lấy tay Hoắc Hòa Thanh, nhìn anh với ánh mắt đáng thương.

“Có thể… là dị ứng?”

“Em đừng sợ, Lâm Lâm.”

Hoắc Hòa Thanh cười tủm tỉm trấn an Tống Lâm, ánh mắt lướt qua vùng ngực của cậu, lời nói mang theo ám chỉ.

“Phải cho tôi xem vấn đề trước mới có thể phán đoán được tình hình, đúng không?”

Tống Lâm ngạc nhiên, vài giây sau mới phản ứng lại, một tay túm lấy cổ áo, hơi do dự.

“Tôi, tôi cho anh xem ấy hả?”

Hoắc Hòa Thanh vội vàng gật đầu, lúc này quang minh chính đại chuyển tầm mắt xuống ngực Tống Lâm. Có lẽ Tống Lâm không tự nhận ra, áo sơ mi cậu đang mặc hơi mỏng nên đầṳ ѵú sưng vù đã nhô lên khỏi lớp vải, nhìn cẩn thận sẽ thấy màu đỏ tươi.

Tống Lâm đỏ ửng mặt, thẹn thùng bắt lấy góc áo, vẫn hơi do dự.

“Tôi… tôi xốc áo lên?”

Hoắc Hòa Thanh nhún vai nói đùa.

“Nếu Lâm Lâm thẹn thùng tôi có thể giúp em.”

Tống Lâm…

Mặt Tống Lâm đỏ lừ, tay cậu vẫn ngoan ngoãn xốc áo ngoài lên.

Để Hoắc Hòa Thanh có thể thấy rõ hơn Tống Lâm liền kéo mạnh tay xốc áo lên cao, mà làm vậy cậu không thể thấy mặt Hoắc Hòa Thanh, chỉ cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng ở trên người mình.

Tống Lâm đếm từng giây thời gian, thực sự thẹn đến phát hoảng. Trong lòng cậu đã đếm đến giây chín mươi mà vẫn không nghe thấy Hoắc Hòa Thanh lên tiếng.

Chắc… chắc là được rồi nhỉ?

Tay Tống Lâm đã mỏi nhừ, muốn bỏ xuống. Cậu nghĩ Hoắc Hòa Thanh đã xem xong đang muốn thả tay ra thì bị một bàn tay to đè lấy vai, trong nháy mắt Tống Lâm đã bị đẩy ngã nằm lên sô pha.

“Hòa Thanh? Anh… anh làm gì thế?”

Tống Lâm không hiểu vấn đề, chỉ cảm giác một luồng khí nóng phả lên đầṳ ѵú mẫn cảm, tê tê dại dại.

“…Ngứa…”

Nửa khuôn mặt Tống Lâm đã bị quần áo nhấc lên che khuất, đôi mắt liếc xuống cũng không nhìn thấy Hoắc Hòa Thanh đang làm gì, chỉ có thể nghe thấy âm thanh thô nặng khàn khàn.

“Lâm Lâm, tôi mới nhìn rồi, chắc là dị ứng đấy.”

Ánh mắt Hoắc Hòa Thanh nhìn chằm chằm hai viên thịt quả hồng hồng lẳиɠ ɭơ. Thanh âm của Tống Lâm càng như chất xúc tác khiến anh hận không thể lập tức liếʍ mυ'ŧ nhũ thịt.

“May sao tôi có thuốc bôi, Lâm Lâm em đừng nhúc nhích, để tôi bôi thuốc cho em.”

“Được được.” Tống Lâm ngạc nhiên, vội vàng nói tiếp. “Hòa Thanh, anh nhẹ tay nhé, tôi sợ đau…”

“Ừ.”

Hoắc Hòa Thanh giả vờ lấy thuốc, thực tế miệng anh đã dán sát quầng vυ' vừa to vừa lẳиɠ ɭơ kia. Thậm chí anh có thể nghe thấy âm thanh nuốt nước bọt vội vàng của mình.

Tống Lâm vẫn chưa biết Hoắc Hòa Thanh có ý đồ xấu gì. Bởi vì cậu không nhìn thấy nên bắt đầu tập trung lắng nghe. Sau thanh âm sờ soạng lấy đồ thì Tống Lâm cảm giác ngực mình hơi nóng lên, sau đó là cảm giác ướŧ áŧ.

“Ưm a!”

Bởi vì quá đột ngột không phòng bị nên Tống Lâm rên thành tiếng, cả người đột nhiên tê mỏi, xụi lơ nằm vật ra so pha.

“Hu hu… Hòa Thanh, khó chịu quá…”

Tống Lâm không thể chống cự được kɧoáı ©ảʍ dính nhớp này, đầṳ ѵú sưng đỏ bị một thứ gì đó ấm áp bao trùm. Ban đầu hơi đau, nhưng rất nhanh đã thấy ngưa ngứa như có luồng điện chạy dọc toàn thân xông thẳng lên đầu.

Hơi thở hỗn loạn với tiếng nước nhớp nháp, không giống như bôi thuốc mà như có người đang liếʍ mυ'ŧ kẹo ngọt không nỡ nuốt luôn vào bụng.

Đáng tiếc, Tống Lâm phản ứng chậm, cũng không nghĩ ra được Hoắc Hòa Thanh đang làm gì. Cậu vẫn ngỡ Hoắc Hòa Thanh đang bôi thuốc cho mình. Tất cả những điều kỳ lạ đều bị cậu loại bỏ hết. Mãi cho đến khi Hoắc Hòa Thanh bôi thuốc lâu quá cậu mới có xíu xiu nghi hoặc, đáng thương hỏi chuyện.

Cho dù Hoắc Hòa Thanh có bôi thuốc lâu cậu vẫn không dám cựa quậy, hai tay nắm lấy thành sô pha, ưỡn ngực đưa vυ' vào trong miệng đàn ông.

Hoắc Hòa Thanh phun núʍ ѵú ra, nhìn Tống Lâm bằng ánh mắt như muốn nhai nát cậu. Tống Lâm vẫn đang nhỏ giọng suýt xoa, những âm thanh đó bị anh coi là âm thanh đang quyến rũ mình. Hơn nữa bây giờ Tống Lâm đang ở trạng thái thanh tỉnh, anh thực sự hận không thể nghịch nát vυ' da^ʍ này, rồi lại nhai nát đầṳ ѵú lẳиɠ ɭơ kia.

Hoắc Hòa Thanh thực sự không chịu nói lý lẽ. Cơ ngực của Tống Lâm hoàn toàn không thể hình dung bằng từ “da^ʍ”, vừa trắng vừa non mềm, hơn nữa đường cong rõ ràng. Nếu muốn dùng từ để hình dung phải là “chưa từng trải đời”, hoàn toàn không phải kiểu vυ' bị đàn ông đùa nghịch trăm lần như Hoắc Hòa Thanh tưởng tượng.

Nhưng bây giờ anh đã bị Tống Lâm quyến rũ đến điên đảo, đâu còn quan tâm bản thân có đang ảo tưởng linh tinh hay không.

“Sắp xong rồi, Lâm Lâm nhịn chút nhé, tôi sẽ nhẹ nhàng.”

Hoắc Hòa Thanh vươn tay dùng ngón tay móc thuốc mỡ. Hai ngón tay thò ra xoa bóp nắn ấn bôi thuốc lên đầṳ ѵú. Để Tống Lâm không hoài nghi, toàn bộ bàn tay anh ấn lên cơ ngực, ngoài miệng vẫn dùng lời ngon ngọt an ủi, bàn tay lại xoa nắn cơ ngực như cục bột, đè đến mức ửng hồng, cọ đến nóng bỏng da thịt.

Tống Lâm nhịn tiếng khóc nức nở, rõ ràng bị nhấn đau nhưng vẫn run rẩy ôm vυ' dâng lên cho người ta “bôi thuốc.”