Tống Thiến hiểu suy nghĩ của bọn họ, nhưng quyết không từ bỏ Tống Lâm chỉ vì tình yêu của bản thân mình. Kể cả không nhắc tới việc vì cứu cô nên Tống Lâm mới ngã hỏng đầu, điều quan trọng nhất là, Tống Lâm là anh trai cô, mặc dù đã ngốc nhưng khi cô khóc người anh trai này vẫn giúp cô lau nước mắt, an ủi dỗ dành cô.
Vậy nên khi Hoắc Hòa Thanh không tỏ vẻ chán ghét khi biết bản thân có một anh trai bị ngốc, Tống Thiến đã động lòng.
Cô nghĩ người như Hoắc Hòa Thanh không nhiều, cho dù bản thân không yêu anh đến chết đi sống lại, nhưng tình cảm có thể vun đắp. Hơn nữa Hoắc Hòa Thanh phong độ đẹp trai, quả thực rất phù hợp với hình mẫu lý tưởng để kết hôn.
Nhưng giờ khắc này, Hoắc đại thiếu sống hơn hai mươi năm cuộc đời lần đầu tiên cảm thấy hai mươi ba năm nay bản thân đã sống uổng phí. Nếu anh gặp Tống Lâm sớm hơn thì anh nhất định sẽ không sống kiểu ất ơ như trước đây.
Hơn hai mươi năm tu dưỡng đã bị chủ nhân vứt bỏ luôn vào giờ phút này. Rõ ràng Hoắc Hòa Thanh biết rõ Tống Lâm không nghe thấy, nhưng vẫn khó ngăn cản tìиɧ ɖu͙© bạo ngược trong lòng.
Mà cảm giác tính dục này càng đạt đỉnh khi nghe thấy tiếng khóc nức nở của Tống Lâm do bị anh véo nghiền núʍ ѵú.
“Sao trên người Lâm Lâm lại mọc ra đôi vυ' dâʍ đãиɠ thế này?”
Hai mắt Hoắc Hòa Thanh là du͙© vọиɠ trần trụi. Cuối cùng anh đã tháo xuống toàn bộ vỏ bọc săn sóc nho nhã ban ngày, để lộ ra bản tính cầm thú.
“Để tôi xoa cho cậu nhé.”
Cơ ngực nhờ tập thể hình lúc này lại biến thành món đồ chơi cho đàn ông dâʍ ɭσạи. Hai bàn tay to của Hoắc Hòa Thanh bóp lấy thịt ngực đè ép vào trong khiến cơ ngực hai bên ép sát vào nhau. Anh vừa buông tay thì hai bầu ngực bị đùa bỡn đến xốp mềm đã tản ra, nhưng bên trên vẫn còn ngấn đỏ trông không hề giống như chưa từng cho việc gì xảy ra.
Anh cúi người, ngậm lấy một núʍ ѵú, dùng nước bọt của bản thân thấm đẫm nó rồi dùng hàm răng nhai cắn, đầu lưỡi đυ.ng chạm rồi liếʍ, rồi dùng sức hút như hút sữa.
Tống Lâm cau mày, đôi mắt vẫn không mở ra, miệng nức nở rồi hơi ưỡn ngực lên, muốn tránh né Hoắc Hòa Thanh. Nhưng động tác của cậu quá nhẹ còn không có phương hướng rõ ràng nên đưa bản thân mình càng gần miệng cọp cho nó liếʍ cắn.
Khi Hoắc Hòa Thanh rời miệng thì hai núʍ ѵú đã ướt đẫm nước, bắt đầu phát sưng.
Hoắc Hòa Thanh cởϊ qυầи, đặt dươиɠ ѵậŧ đã sưng cứng vào giữa hai cơ ngực, bàn tay ép thịt ngực hai bên sườn khiến nó ấn vào dươиɠ ѵậŧ, bắt đầu đong đưa vòng eo thực hiện vận động pít tông.
Mãi đến khi phần thịt nhũ đã bị cọ đến sưng đỏ nóng bỏng, dù tống Lâm có ngủ say đến mức nào cũng nhận ra đau đớn thì Hoắc Hòa Thanh mới gầm nhẹ một tiếng bắn tinh. Một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng ngà phun lên cơ ngực đã gần như sưng tím, giống như rải một lớp nước đường lên đó.
Hoắc Hòa Thanh bắn, mùi xạ hương càng thêm nồng, hô hấp càng nặng nề. Anh rời khỏi người Tống Lâm, hơi nghiêng đầu nhìn nửa người dưới của cậu vẫn còn nguyên vẹn.
Anh bất động trong giây lát, phòng cũng chìm vào yên tĩnh. Nhưng chẳng bao lâu sau Hoắc Hòa Thanh đã vươn tay ấn lên lưng quần của Tống Lâm.
Chỉ cần một giây anh đã có thể tụt quần cậu xuống, sau đó mạnh mẽ cᏂị©Ꮒ cúc huyệt của cậu, dù ngày hôm sau Tống Lâm ngốc nghếch có tỉnh lại cũng không hiểu bản thân đã bị người ta làm gì.
Nhưng mà…
Hoắc Hòa Thanh rút tay về, bước xuống giường. Đầu tiên anh vào phòng tắm nhúng ướt khăn lông, vắt khô rồi lau sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên ngực Tống Lâm, sau đó bôi thuốc mỡ tiêu sưng cho cậu. Chỗ nào anh cũng bôi thuốc, chỉ trừ đầṳ ѵú chịu nhiều giày vò nhất.
Trong lòng Hoắc Hòa Thanh không ngừng tính toán: Yêu đơn phương có thể coi là tình yêu sao?
Anh sẽ khiến Tống Lâm chủ động cởϊ qυầи áo trước mặt mình, ngoan ngoãn để mình cᏂị©Ꮒ.