Chương 19: Tỉnh dậy vào sáng sớm bắn đầy bụng lão bà, giúp y rửa sạch.
Trướng đau, chua xót tràn ngập toàn thân.
Lâu Tử Lan giãy giụa cố gắng mở to mắt, khẽ khàng rêи ɾỉ một tiếng để cổ họng bớt đau xót khô khốc.
… Căng quá……
Gương mặt trắng nhiễm của hoạn quan được bao phủ bởi một tầng hồng nhạt. Cả người y được Trần Chân ôm vào ngực. Cánh tay thiếu niên cũng không quá thô to nhưng bản thân y lại cảm thấy mình như bị giam cầm trong tường đồng vách sắt, không tài nào nhúc nhích nổi.
Ánh mắt khóc cả đêm qua sưng đỏ nhộn nhạo khi mở ra phủ kín sương mù. Sau đó y động đậy thân thể một cách khó khăn. Ai ngờ mới nhúc nhích một chút đã đau đến trắng bệch mặt, bên tai còn có tiếng nước khó tin.
Òm ọp òm ọp.
Toàn bộ ký ức bị bịt kín bởi màn sương mù lập tức ùa về, đau đớn nhục nhã xé rách Lâu Tử Lan lý trí cùng sự xấu hổ.
Y bị một nam nhân rót đầy bụng tϊиɧ ɖϊ©h͙ với nướ© ŧıểυ!
Hình ảnh da^ʍ mỹ vẫn còn hằn in trong đầu lập tức hiện ra. Lâu Tử Lan xấu hổ giận dữ muốn chết, chống tay định đẩy Trần Chẩn ra. Nhưng trong giây lát lại dừng lại, nhìn xuống cánh tay bị dấu hôn che kín.
Mặt hoạn quan càng hồng hơn, phần tuyết trắng còn sót lại cũng nhiễm màu đỏ diễm sắc. Có lẽ sự xấu hổ ngượng ngùng đã giúp y bộc phát một lực đẩy lớn để xô ngực Trần Chẩn ra. Lần này không ngờ lại thành công.
“Trần Chẩn!”
Thanh âm khàn khàn khiến cho ý tứ trong giọng nói của hoạn quan cũng thay đổi. Lời rơi khỏi miệng lại như tiếng ngâm rên trầm thấp. Trần Chẩn vừa tỉnh đã nghe thấy thanh âm quyễn rũ không khác gì đêm qua của hoạn quan. Âm thanh đáng thương cầu xin hắn đừng thọc tiếp nữa, lúc thần chí không rõ ràng còn luôn miệng gọi tướng công.
Trong lòng Trần Chẩn lúc này vẫn còn thỏa mãn vì đêm qua được ăn uống no say, cánh tay vươn ra kéo Lâu Tử Lan vào l*иg ngực, đồng thời vòng eo đưa đẩy thọc thẳng lên trên. Tiếng kinh hô Lâu Tử Lan đột nhiên đổi thành tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ.
“…Không ưm a……”
Trần Chẩn lập tức thanh tỉnh, cúi đầu nhìn hoạn quan đang bị bắt phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ của mình. Dường như đêm qua y bị làʍ t̠ìиɦ đến quá hung ác nên sắc tìиɧ ɖu͙© vẫn chưa rút đi hết. Phần cổ vẫn màu phấn hồng, đôi môi đỏ dồn dập cố gắng thở dốc, núʍ ѵú trước ngực cũng đỏ hồng.
Trong nháy mắt Trần Chẩn đã cương cứng.
“Ôi… Thiên Tuế……”
Trần Chẩn bám sát vào tai Lâu Tử Lan, vòng eo từ tốn đưa đẩy, vừa liếʍ láp thịt mềm nơi vành tai Lâu Tử Lan vừa buông lời hạ lưu/
“Bên trong ngươi quá mềm quá ướt. A… còn thít chặt ta.”
“Huyệt của Thiên Tuế ngứa nên muốn quyến rũ ta sao?”
Những lời hạ lưu kia càng làm bành trướng cảm giác nhục nhã và thẹn thùng vì bị hiểu lầm. Lâu Tử Lan khóc nức nở không tài nào nói ra một câu hoàn chỉnh, chỉ có thể mắng chửi loạn lên trong lòng.
Y thực sự quá nhạy cảm bởi mỗi tấc thịt ruột mới bị côn ŧᏂịŧ ma sát nghiền nát thậm chí bị chất lỏng dơ bẩn cọ rửa từng ngóc ngách. Bây giờ cửa động bị côn ŧᏂịŧ bịt lại nên chất lỏng đó vẫn còn ở trong huyệt, chỉ cần cựa quậy một chút đã chảy vào sâu hơn. Cho dù là qυყ đầυ cọ xát hay chất lỏng cọ xát vách tường thì đều phóng đại độ mẫn cảm của Lâu Tử Lan lên mấy lần, khiến lời chửi thầm trong bụng cũng dần đứt quãng.
Trần Chẩn ôm lấy y, một tay bóp núʍ ѵú sưng tấy đã trầy da, đầu lưỡi vẫn liếʍ láp vành tai. Lâu Tử Lan run rẩy rơi nước mắt, cảm thấy bản thân đã bị nướ© ŧıểυ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Trần Chẩn ngâm ướt sũng, ngửi sao cũng ngửi thấy hương vị của hắn.
“Đừng nhúc nhích… hu hu……”
“Sắp, sắp vỡ rồi!”
Bụng càng ngày càng khó chịu, cả người Lâu Tử Lan mềm nhũn còn bị Trần Chẩn đè xuống dưới thân. Lúc Trần Chẩn bắt đầu một vòng điên cuồng gian da^ʍ mới thì y cũng đã mất hết lý trí. Đôi tay y ôm lấy cổ Trần Chẩn túm lấy rồi giật mấy lọn tóc sau đầu, rêи ɾỉ cầu xin Trần Chẩn chậm lại một chút.
Tiến triển này thực sự tốt hơn mong đợi. Trần Chẩn không nói mà chỉ vùi đầu liều mạng đưa đẩy eo hông, không nghe lọt tai câu cầu xin nào. Lúc này Hắn không khác gì một con dã thú nổi điên muốn cᏂị©Ꮒ người dưới thân thành thú cái của mình. Mỗi một cú dập đều như muốn nhét trứng dái vào trong, tϊиɧ ɖϊ©h͙ được rót đầy rồi lại tràn ra ngoài.
Hắn bế hoạn quan lên cᏂị©Ꮒ. Mỗi một cử động đều khiến cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào động hôm qua trào ra, dịch trắng bị những cú thúc mạnh lôi kéo ra ra vào vào.
Côn ŧᏂịŧ dữ tợn kéo căng huyệt khẩu đến không còn một nếp nhăn.
Bật chợt, Trần Chẩn dừng lại, rồi khi Lâu Tử Lan nhỏ giọng nức nở lại tiếp tục đâm vào, tốc độ càng ngày càng nhanh hơn đến mức tạo thành bóng chồng.
Nhục huyện đã bị cᏂị©Ꮒ mềm phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ, chẳng mấy chốc Lâu Tử Lan đã lêи đỉиɦ.
Trần Chẩn lập tức rút dươиɠ ѵậŧ ra, bàn tay thô to đè xuống phần bụng hơi nhô lên của Lâu Tử Lan sau đó miết dần xuống. Tức khắc hậu huyệt không ngừng phun ra dịch trắng và chất lỏng trong suốt.
Lâu Tử Lan bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến ngây dại, miệng hơi hé để lộ đầu lưỡi thò ra, thất thần nhìn Trần Chẩn, thoạt trông ngoan ngoãn vô cùng. Đùi y bị nam nhân bế lên treo giữa không trung vẫn còn đang không ngừng run rẩy.
Bởi vì thứ phun ra quá nhiều nên toàn bộ phần thịt đùi mềm trắng bóng của hoạn quan lầy lội tràn đầy dịch trắng.
Đừng thấy bây giờ y ngoan ngoãn như vậy mà lầm, nãy còn rất hung hăng cào cấu không ngừng. Lưng Trần Chẩn đến bây giờ vẫn còn nóng bỏng đau rát.
Một tay Trần Chẩn vuốt ve vòng eo trơn trượt, tay khác bế Lâu Tử Lan lên đi vào phòng tắm.
Lâu Tử Lan vẫn còn chưa tỉnh lại sau dư vị cao trào, mãi đến khi Trần Chẩn ôm y vào trong suối nước nóng ngoài trời mới bắt đầu phản ứng lại. Nhưng lúc này y vẫn chẳng còn chút sức lực nào, chỉ có thể xụi lơ trong ngực Trần Chẩn.
“Thiên Tuế.” Trần Chẩn hôn môi Lâu Tử Lan, “Lát nữa ta sẽ lấy thứ kia ra, nếu đau thì ngươi cắn bả vai ta nhé.”
Lâu Tử Lan gối đầu lên vai Trần Chẩn.
Đầu tiên Trần Chẩn tắm sạch cơ thể bên ngoài của Lâu Tử Lan. Sau khi đã sạch sẽ, ngón tay hắn bắt đầu sờ soạng ở cửa huyệt đã sưng tấy.
Nước ấm của ôn tuyền theo ngón tay chảy vào trong huyệt sưng đỏ, huyệt thịt mẫn cảm nhanh chóng dâng lên cảm giác khó chịu khiến Lâu Tử Lan cảm thấy vừa đau vừa ngứa.
Lâu Tử Lan đau đến phát khóc, không hề chần chừ cắn vai Trần Chẩn, răng nanh đâm vào thịt, chẳng chút quan tâm.
Trần Chẩn khẽ kêu lên, cười bảo:
“Thiên Tuế thực sự nhẫn tâm cắn ta ư.”
Hắn cảm giác được nơi đó đã chảy máu.
Sau khi trở lại cung, trên đường đi gặp mấy người hầu trong điện thì Trần Chẩn đều chủ động né tránh.
Lâu Tử Lan nằm trong l*иg ngực hắn, bấy giờ mới nghiêm túc nhìn Trần Chẩn, lại nghĩ tới những điều hắn từng làm.
Thiếu niên bị sai đến biên cảnh đánh giặc, tất cả mọi người đều cho rằng hắn đi nơi đó sẽ chẳng thể quay về. Kết quả hắn lại dễ dàng thắng trận, khải hoàn hồi kinh.
Những điều này thể hiện rằng Trần Chẩn không phải hoàng tử bình thường bị đánh rơi ở dân gian. Trong khoảng thời gian ấy nhất định hắn phải làm việc gì đó không tầm thường mới đạt được trình độ bây giờ..
Nhưng y không quan tâm, Tam Hoàng Tử chỉ cần ngoan ngoãn thành thật làm một con rối là được. Chờ khi Hoài Chính Thái Hậu rớt đài thì y không cần nhẫn nhục đối xử tốt với Trần Chẩn nữa.
Đến lúc đó y nhất định sẽ đày Trần Chẩn ra biên cương!
Trong lòng Lâu Tử Lan oán hận nên bắt đầu tưởng tượng về sau. Y sẽ bắt Trần Chẩn kết hôn với con gái một đại thần nào đó, sinh hạ hoàng tự rồi đày Trần Chẩn ra biên cương ở. Để hắn đừng… Để hắn đừng…
Không hiểu sao nghĩ đến đây Lâu Tử Lan lại không tài nào nghĩ tiếp nữa, trong lòng nhói đau. Nhưng y chỉ nghĩ là do cơ thể khó chịu nên lập tức duỗi tay bóp lấy thịt bên hông Trần Chẩn, véo mạnh.
Y không thoải mái nên muốn Trần Chẩn cũng phải khó chịu cùng!
Nhưng y nào biết rằng Trần Chẩn lại coi hành vi đó như hành động đùa giỡn tình thú giữa phu thê, thậm chí còn rất thích, hạnh phúc trong lòng đã thấm ra toàn thân.
Sau khi trở lại cung điện Trần Chẩn lấy thuốc mỡ được chuẩn bị từ trước trong đống xiêm y bị vứt ngổn ngang trên mặt đất, cưỡng chế bẻ hai chân Lâu Tử Lan ra bôi thuốc.
Đến khi bôi thuốc xong Trần Chẩn mới an lòng rời khỏi.