Chương 18: Chó điên tàn nhẫn chiếm hữu cᏂị©Ꮒ bắn nướ© ŧıểυ vào bụng.
Trong lều son một mảnh xuân sắc.
“Ư a…” Lâu Tử Lan đè nặng âm thanh, cả người mơ màng mở rộng hai cánh đùi, hai chân thon dài như ngọc trơn bóng, da thịt như tuyết, dưới ánh nến mỏng mạnh phiếm hồng.
Giữa hai chân y là một người với hình thể to lớn đang chèn vào đó. Eo lâu tử lan bị bàn tay thô to của nam nâng lên, phần thịt đùi bị cọ xát, mông lầy lội từng mảng. Tất cả đều là nước da^ʍ hoạn quan phun ra không được ai hứng đỡ.
Vòng eo gầy của hoạn quan hơi run rẩy. Y không nhớ rõ mình bị liếʍ bao lâu, lâu đến mắc có lẽ toàn bộ nước trên cơ thể để là nước da^ʍ, cũng không biết bản thân lêи đỉиɦ bao nhiêu lần. Ngay cả huyệt dưới không ai hỏi thăm nhưng vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá độ mà tiết ra dịch tràng.
Lâu Tử Lan không thể bắn tinh nên dù y lêи đỉиɦ cũng chỉ bắn ra được nước dịch trong suốt khác với người thường, từng tia từng tia xinh đẹp.
Côn ŧᏂịŧ của Trần Chẩn đã đau đến chết lặng nhưng hắn vẫn không nhúc nhích gì. Hắn nhất định phải chờ Lâu Tử Lan lêи đỉиɦ đến nhũn ra, chạm vào liền run rẩy mới cắm vào, khiến y phải xoắn chặt lấy côn ŧᏂịŧ của bản thân, nịnh nọt lấy lòng.
Cạn kiệt sức lức.
Khóe mắt Lâu Tử Lan cũng khô cạn khóc không ra nước mắt. Y hơi cong người lên, rên hừ hừ đòi Trần Chẩn buông ra.
Đây là lần giãy giụa cuối cùng của y.
Trần Chẩn trong lòng biết rõ nhưng miệng lại ra sức liếʍ mυ'ŧ miệng nhỏ kia. Đầu lưỡi chuyển động xung quanh rồi đút vào, bựa lưỡi cọ xát mạnh không ngừng lặp đi lặp lại liếʍ láp nhục bích sưng đỏ.
“Không… Ha……”
Lâu Tử Lan kiệt sức ngã xuống, chân vẫn kẹp chặt đầu Trần Chẩn. Kỳ thực y rêи ɾỉ liên tục nhưng giọng không thoải nên thanh âm đứt quãng lúc có lúc không.
Lỗ nho đã không thể phun được bao nhiêu nước. Y hơi hé miệng lộ ra đầu lưỡi cùng khoang miệng sưng tấy, ánh mắt tan rã, cao trào.
Ngay lúc y còn chưa kịp thở dốc thì Trần Chẩn đã nuốt nước da^ʍ vào bụng, dươиɠ ѵậŧ dữ tợn dưới háng sớm nhô đầu ra diễu võ dương oai. Ba ngón tay từ cái miệng nhỏ quệt chút nước dịch đút vào cúc huyệt.
Tốc độ khuếch trương của hắn rất nhanh, dường như tạo thành bóng chồng ra ra vào vào cửa huyệt, lập tức có thể mở ra một đốt ngón tay.
Trần Chẩn không chần chờ thêm nữa, đặt qυყ đầυ cực lớn ở trước cửa cúc huyệt, cúi người đâm thẳng vào.
Thịt huyệt non hồng cùng xúc cảm thít chặt khiến hắn thở dốc kêu rên nặng nề, Lâu Tử Lan cong người hé miệng, biểu tình như sắp ngất đi.
Quá sâu… Quá lớn… Đâm thủng mất!
Dường như lục phủ ngũ tạng đều bị quất nát bởi một cây gậy gỗ. Hoạn quan cảm thấy bản thân dường như sắp không thể hít thở. Cảm giác khăng khít tràn đầy này vừa sung sướиɠ vừa đáng sợ.
“Đau… Ưm ~trướng, quá”
Lâu Tử Lan quá bất lực, ngay từ đầu quyền khống chế đã không nằm trong y nên hiện tại nhục bích bị lấp đầu y cũng không thể thốt ra được là đau hay không đau, là sung sướиɠ hay khổ sở. Trong nhất thời y có cảm giác bản thân đã thoát khỏi loài thân xác phàm tục.
Y bắt lấy bả vai Trần Chẩn, khóc lóc để giảm bớt cảm giác không thoải mái này.
Hắn tự chủ mà phàn ở Trần Chẩn bả vai chỗ, khóc hừ giảm bớt loại này gánh vác không được thoải mái.
“Ngươi chậm… Chậm một chút.”
Dường như đã hơi tỉnh rượu, lời Lâu Tử Lan nói ra cũng rõ ràng hơn, “Chậm một chút……”
Trần Chẩn không nói một lời ngậm lấy môi y. Bởi vì khát khô nên hoạn quan như mèo con ngoan ngoãn để hắn hưởng dụng, theo bản năng có liếʍ mυ'ŧ khoang miệng ướŧ áŧ của Trần Chẩn.
Việc chủ động lấy lòng này khiến sắc mặt Trần Chẩn hòa hoãn hơn. Xác nhận Lâu Tử Lan đã quen thuộc thì thong thả dựng thẳng vòng eo cường tráng, một nông một sâu bắt đầu cắm rút, tốc độ cũng dần tăng nhanh hơn.
Thanh âm òm óp òm ọp của nước da^ʍ bị va đập càng ngày càng lớn, động tác của Trần Chẩn cũng càng ngày càng nhanh, càng ngày càng tàn nhẫn.
“…Ưm……”
Lâu Tử Lan nhắm mắt lại, mặc kệ kɧoáı ©ảʍ chạy dọc khắp cơ thể. Mị thịt của y luôn run rẩy. Do dươиɠ ѵậŧ đè ép cắm vào kéo ra nhiều lần khiến toàn bộ đùi trong đều ướt dầm dề. Mồ hôi cùng dịch da^ʍ lẫn lộn.
Ngay cả lỗ phía trước vì bị đè ép kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên chảy ra nước.
“Thật da^ʍ.”
Trần Chẩn cười nhẹ. Động tác của hắn vẫn tàn nhẫn vô cùng, hận không thể đâm nát huyệt của hoạn quan.
“Tử lan da^ʍ như thế rõ ràng là nương tử của ta, chỉ để ta cᏂị©Ꮒ.”
Trong đầu Lâu Tử Lan bây giờ đã hoàn toàn lẫn lộn, bị khí nóng cùng tê dại đánh đến thất trí. Cẳng chân y treo trên eo Trần Chẩn duỗi căng cong lên, đến cả ngón chân cũng cuộn lại.
Trần Chẩn cắm trăm lần mà đôi mắt vẫn đỏ ngầu, gầm nhẹ lên vặn bung cánh mông mượt mà, đút côn ŧᏂịŧ vào tận nơi sâu nhất từ trước đến giờ, ngay cả trứng giái gần như đi vào toàn bộ.
“A a a! Muốn, không…”
Sẽ bị đâm thủng mất, thịt huyệt cũng bị căng nát rồi. Ngay sau đó côn ŧᏂịŧ càng tăng nhanh tốc độ ra ra vào vào. Mỗi lẫn đâm vào đều nghiền mạnh lên khối thịt non ở chỗ sâu nhất.
Cả người Lâu Tử Lan cũng trở nên hoảng hốt, thấm đẫm mồ hôi, cơ thể căng chặt. Sự sung sướиɠ và ngược đại va vào nhau khiến mắt y trắng xóa, sau đó bên tai ong vang, không nghe thấy gì nữa. Thực sự đã bị cᏂị©Ꮒ đến thất hồn lạc phách.
Trần Chẩn vẫn không thỏa mãn, chôn sâu côn ŧᏂịŧ nửa ngạch vào huyệt bị cᏂị©Ꮒ đến xốp mềm. Ngay lúc Lâu Tử Lan cao trào thì bắn ra một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng
Lâu Tử Lan mở to hai mắt, ngón tay bấu lưng Trần Chẩn, giãy giụa cấu véo ra vài vết máu, mơ màng bị rót đầy dinh dịch và nướ© ŧıểυ.
Kiểu bắn tinh như dã thú đánh dấu lãnh địa làm Trần Chẩn thoải mái hơn nhưng sự ghen ghét trong lòng lại không hề giảm bớt. Chỉ cần tưởng tượng ra cảnh Lâu Tử Lan nằm trong lòng Trần Thư, thậm chí lúc trước vì Trần Thư mới cứu bản thân thì tim hắn như bị ai cầm dao giày xéo.
Lâu Tử Lan không thuộc về hắn, chưa bao giờ Trần Chẩn lại hiểu rõ chuyện này hơn thế.
Hắn muốn Lâu Tử Lan hoàn toàn thuộc về hắn, cho dù phải bắt nhốt xiềng xích y cũng không tiếc!
Bụng hoạn quan căng phồng, bên trong là nướ© ŧıểυ lẫn lộn tϊиɧ ɖϊ©h͙. Tràn đầy đến mức một phần bụng dưới hơi cong lên như thai phụ mang bầu năm sáu tháng. Ngay cả hai viên vυ' bị nam nhân hút đến đỏ rực trong mắt Trần Chẩn cũng như thể sắp tiết ra sữa.
Lúc Trần Chẩn bế hoạn quan lên liền nghe thấy tiếng nước òng ọc trào ra ngoài.
Trần Chẩn giữ nguyên tư thế lúc giao hợp để lau chùi thân thể bên ngoài cho Lâu Tử Lan. Nhưng là lần đầu tiên hắn không hề có ý định giúp y rửa sạch huyệt sau. Hắn muốn giữ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình trong bụng Lâu Tử Lan. Có lẽ qua đêm nay toàn thân hoạn quan sẽ thấm đẫm hương vị của hắn. Bất luận đi tới đâu người khác ngửi được hương vị này liền biết y là phu nhân của Trần Chẩn.
Chỉ mới ngẫm lại những hình ảnh đó đuôi lông mày của Trần Chẩn đã mang đầy ý cười, mỹ mãn ôm lấy Lâu Tử Lan đi vào giấc ngủ.
Thoạt trông rất giống một vị tướng công yêu thương nương tử của mình, nếu không để ý đến côn ŧᏂịŧ vẫn chôn trong huyệt Lâu Tử Lan.