Chương 17: Chó điên ghen liếʍ thân dưới mỹ nhân, hoạn quan mắng chó bị chơi đến lêи đỉиɦ
Lâu Tử Lan không hiểu hắn nói gì nhưng điều đó chẳng cản trở được việc y mắng chửi người.
Trần Chẩn say mê nâng bàn chân ngọc lên liếʍ láp hút mυ'ŧ trong tiếng kinh hô của Lâu Tử Lan. Hắn ngậm từng ngón từng ngón như một đầu chó săn, cẩn thật vừa cắn vừa liếʍ cho đến khi từng đầu ngón chân mượt mà đều ướt đẫm vệt nước, thậm chí mu bàn chân còn có dấu răng hồng hồng.
Lâu Tử Lan cuộn tròn người, mắt đầy ý xuân như đồng ruộng mới được tưới nước, nhìn Trần Chẩn quỳ gối trước người mình, mắng to: “Hỗn trướng.”
Không phải y không thích làʍ t̠ìиɦ, chỉ là mặc cảm về sự khiếm khuyết từ nhỏ khiến y cực kỳ chán ghét những việc phơi bày cơ thể tàn tật của mình. Nếu ở trạng thái thanh tỉnh chắc chắn y đã đá thẳng vào ngực Trần Chẩn, tức giận mắng chửi Trần Chẩn là thú điên.
Rốt cuộc trong nhận thức của y chẳng có người bình thường nào si mê liếʍ chân người khác như vậy cả.
Nhưng hiện tại khi trong đầu y đặc quánh như hồ nhão thì Lâu Tử Lan lại rất hưởng thụ tư thái thuần phục mình của Trần Chẩn. Y cảm thấy bản thân đang nhục nhã Trần Chẩn chứ không cảm thấy hắn đang si mê. Vì thế hoạn quan cố ý dùng mũi chân đạp lên cằm nam nhân. Rõ ràng y không thích cảm giác ướŧ áŧ dính nhớp này nhưng vẫn di chân lên trên, nghiền nhẹ vào môi Trần Chẩn.
Một bàn chân khác đặt lên ngực Trần Chẩn, nhẹ nhàng chậm rãi miết xuống bên dưới khiến người trước mặt thở hổn hển. Những địa phương bị nghiền qua đều trở nên bỏng rát, run rẩy từng đợt.
“Ưm…” Lâu Tử Lan khép hờ mắt, đầu ngón chân bị liếʍ mυ'ŧ hơi run run, rõ ràng cảm thấy vô cùng xấu hổ đến mức mặt và cổ cũng đỏ lừ nhưng vẫn nhất quyết không chịu thua, vòi ngón chân vào miệng Trần Chẩn. Một tay y nắm chặt lấy cạnh giường, miệng cọp gan thỏ dùng chân còn lại nghiền thẳng xuống dưới háng Trần Chẩn.
Hả? Sao chưa gì đã… cứng rồi?
Lâu Tử Lan nghi hoặc híp mắt, cây gậy chống dưới gang bàn chân vừa thô vừa cứng. Y tò mò hơi dùng lực, trong nháy mắt tiếng hít thở của Trần Chẩn trở nên nặng nề hơn, cả người đều tê dại khó chịu.
Hoạn quan cảm thấy mình đã bắt được điểm yếu của hắn, lập tức lớn gan hơn rút ngón chân đã dính đầy nước bọt ra, nghiền xuống cây gậy thô to kia. Y lần mò lên xuống, một bàn chân đặt trên đỉnh cây gậy, bàn chân còn lại đè xuống cán, đắc ý kiêu ngạo hỏi:
“Ngươi là con chó hay sao mà thích liếʍ ta như vậy?
“……” Tiếng hít thở của Trần Chẩn càng thêm nặng nề. Lúc này hắn cảm thấy bản thân như bị đặt trên đống lửa nóng rực, còn khó chịu hơn bị trúng xuân dược. Thực sự muốn mạng người.
Hắn ngẩng đầu, dù đôi mắt đã đỏ ngầu nhưng vẫn trả lời: “Ta là chó săn của ngươi, Trần Chẩn là chó của Lâu Tử Lan.”
Những lời này vừa được thốt ra, trung khuyển đã biến thành chó điên. Trần Chẩn phá tan l*иg giam, đột nhiên đứng dậy bế thốc Lâu Tử Lan ném lên giường. Hắn đã là chó của Lâu Tử Lan thì sao lại không thể đυ.ng vào y?
Chó cũng thích liếʍ chủ nhân mà.
Hắn gấp gáp cắn xé môi Lâu Tử Lan, nghiên cứu hương rượu lại dây dưa nước bọt thơm tho, từng chút từng chút một liếʍ láp môi mềm đến ướŧ áŧ, nhiễm thêm nước trên môi y. Kết quả thường chỉ có một, môi răng giao thoa, nước bọt hòa lẫn.
Mọi lời rêи ɾỉ của Lâu Tử Lan đều bị chặn lại, mùi nồng đậm của giống đực tập kích y, khiến đầu óc mơ màng của y càng thêm mơ hồ không phân rõ được hiện thực cùng trong mơ, để mặc Trần Chẩn tiếp tục hôn mình.
Nhưng dã tâm của Trần Chẩn quá lớn, đầu lưỡi Lâu Tử Lan bị mυ'ŧ đau mà hắn vẫn không chịu buông ra.
Cún con không biết điều.
Hoạn quan vươn tay nắm lấy tóc Trần Chẩn kéo ra. Trần Chẩn biết y không thoải mái nên nương lực ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn vẫn nhìn chòng chọc vào Lâu Tử Lan, phần hông mạnh mẽ ép buộc chen vào giữa hai chân y.
Thế nhưng sắc mặt của hắn lại thay đổi, trở nên vô cùng đáng thương dịu dàng, giống hệt phiên bản nam của Trần Thư,
Lâu Tử Lan say, hoàn toàn có thể nói là “Say như chết”. Y si ngốc nhìn hai hàng lông mày kia, ánh mắt tràn ngập tủi thân cùng với cầu mà không được:
“Thư… Trần… Thư, ta đã giúp ngươi cứu Trần Chẩn, sao ngươi vẫn không nhìn ta…”
Hai chữ Trần Thư này Trần Chẩn chưa từng căm thù đến xương tủy như bây giờ.
Hắn không màng Lâu Tử Lan vẫn nắm chặt tóc mình, gân xanh cổ nhô lên, hầu kết cũng lên xuống.
“Tử Lan, ngươi nhìn cho rõ đây.”
Trần Chẩn lạnh lùng lột sạch quần áo của Lâu Tử Lan, nắm lấy đầṳ ѵú non mềm. Khi hoạn quan ăn đau buông một tiếng nức nở thì ghen tuông như ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ, bùng lên mạnh mẽo thiêu đốt toàn bộ lý trí.
“Trần Thư sẽ không bao giờ cᏂị©Ꮒ ngươi, cᏂị©Ꮒ ngươi đến văng đầy nước da^ʍ!”
“Không… ư……”
Hắn cảm thấy lực đạo bàn tay đang nắm lấy tóc mình càng ngày càng lớn, gần như giật mạnh khiến da đầu tê dại. Nhưng điều đó càng khiến Trần Chẩn vui thích. Ít nhất từ lực đạo này có thể biết rằng Lâu Tử Lan không nhầm hắn với Trần Thư nữa.
Hắn quyết tâm để hoạn quan có một trải nghiệm chưa từng có để y biết chỉ có hắn mới mang lại cho y sự sung sướиɠ.
Hai rồi đến ba ngón tay thô bạo chen vào hậu huyệt khô khốc. Ngón tay kia tràn đầy nước miếng của Trần Chẩn, coi như thay thuốc bôi trơn.
Cũng may huyệt của Lâu Tử Lan là da^ʍ huyệt, thọc ra rút vào ấn niết mấy liền liền tiết nước. Một bàn tay Trần Chẩn bóp chặt một bên vυ', miệng ngậm đầu ti bên kia, dùng răng nhay cắn. Lâu Tử Lan nhanh chóng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, toàn thân xụi lơ. Không chỉ hậu huyệt bắt đầu chảy nhiều tràng dịch hơn, ngay cả lỗ nhỏ phía trước cũng tràn ra mật dịch.
Trần Chẩn nhận ra điều khác thường, nhả đầṳ ѵú bị mình cắn mềm, cong người nhìn xuống.
Bởi vì bị thiến khi còn rất nhỏ nên vết thương ở nơi đó của Lâu Tử Lan khá bằng phẳng, bây giờ chỉ để lại một lỗ nhỏ dùng để đi tiểu.
Bởi vì quá nhỏ, chỉ cỡ bốn hạt gạo cộng lại nên mỗi lần đi ngoài Lâu Tử Lan đều cảm thấy thực khó khăn. Y muốn khống chế tốc độ đi tiểu miễn cho nhanh quá sẽ bắn văng ra ngoài, cả người mẫn cảm đến mất khống chế.
Bây giờ nơi đó chảy ra một thứ chất lỏng khác.
Trần Chẩn hít mắt, đột nhiên khiêng hai chân Lâu Tử Lan lên bày ra hình nhữ M, sau đó đặt mũi lại gần cái miệng nhỏ phía trên.
Cái miệng nhỏ phía dưới là cúc huyệt lúc này đã sưng huyết, hơi co rút đóng mở cực kỳ xinh đẹp.
Hắn ngửi thấy một vị ngọt ngào.
“Không! Ư, không cần… Ưm ha……”
Đột nhiên hoạn quan khép hai chân lại, kẹp chặt đầu người đang tác loạn dưới háng mình, tiếng rên ngâm ngọt nị không thể che đậy thốt ra. Đuôi mắt y đỏ hồng, khóc lóc khi bị đầu lưỡi của nam nhân khi dễ.
Không thể liếʍ……
Lâu Tử Lan mở to đôi mắt đã vô thần, bụng nhỏ vừa toan vừa trường. Y có thể cảm nhận được rõ ràng chất lỏng đang không ngừng trào ra trong cơ thể nhưng vẫn cảm thấy vừa đau vừa ngứa. Đừng nói đến việc đẩy Trần Chẩn ra, đến cả động đậy y cũng chẳng còn chút sức lực.
“Không Ư A ——!”
Bất chợt đầu lưỡi Trần Chẩn chui vào cái miệng nho nhỏ kia khiến hoạn quan ưỡn căng người rên ngâm, hai chân run rẩy kẹp chặt đầu Trần Chẩn, vùi đầu hắn vào giữa đùi mình. Ngay sau đó cái miệng nhỏ kia càng phun ra nhiều mật dịch như thoát nước, phần lớn đều bị Trần Chẩn nuốt vào.