Pháo Hôi Xinh Đẹp Được Nam Chính Coi Trọng

Quyển 1 - Chương 5: Một đêm điên cuồng Ꮆiαи ᗪâʍ, tâm cảnh của thiếu niên cũng thay đổi

Chương 5: Một đêm điên cuồng gian da^ʍ, tâm cảnh của thiếu niên cũng thay đổi.

“Ư a!”

Bờ ngực trắng nõn phập phồng run rẩy. Lúc này Lâu Tử Lan là con mồi mặc người xâu xé, Trần Chẩn là sói con vừa nếm thử tìиɧ ɖu͙©, dươиɠ ѵậŧ không ngừng đâm vào vừa nhanh vừa mạnh như thể không muốn sống, hận không thể đâm nát Lâu Tử Lan, cùng y hòa thành một thể.

Khuôn mặt Lâu Tử Lan trắng bệch, trước mắt chỉ nhìn thấy tia sáng và sao xẹt qua, huyệt da^ʍ lại đồng tình mấp máy không ngừng lấy lòng côn ŧᏂịŧ đàn ông.

“Nhẹ chút… Không… Đau… Ưm a…” Lâu Tử Lan cảm thấy sợ là người này muốn đâm thủng bản thân, hai tay vô lực khoác lên vai Trần Chẩn, vừa khóc vừa run rẩy bất lực.

Y đã bò lên đến tận vị trí này, nếu có thể không cần chịu khổ thì chẳng bao giờ y để bản thân thiệt thòi, thân thể vất vả chăm sóc bấy lâu nay bây giờ lại bị một tên sói con nhỏ hơn không biết bao nhiêu tuổi hưởng dụng.

Một thân da thịt kiều mềm mẫn cảm bị bàn tay thô đầy kén của Trần Chẩn nhào nặn xoa bóp, đến tận khi toàn thân đều ửng màu hồng phấn mới chịu dừng lại.

Điểm chết người nhất là hậu huyệt. Cảm giác thẹn thùng khi bị côn ŧᏂịŧ thô bạo cắm vào cùng với cảm giác tê dại sung sướиɠ khi thứ thô to ấy bị hung hăn nghiền nát trộn lẫn vào nhau đâm loạn trong đầu, như muốn bức Lâu Tử Lan phát điên.

Lúc này y như một con thuyền giấy giữa giông bão, hồn phách sắp bị người ta chơi tàn.

Từ khi y trở thành Cửu thiên tuế có bao giờ phải chịu cảnh bị chơi đầy sắc tình lại cũng điên cuồng thế này? Thiếu niên là sói con không thiết sống, còn trúng xuân dược, căn bản không thể nghe thấy Lâu Tử Lan quát lớn.

Loại này là đáng sợ nhất bởi vì hắn không hề có lý trí. Dù là uy hϊếp hay dụ dỗ thì hắn cũng chẳng nghe thấy được. Mọi âm mưu quỷ kế cùng quyền lợi tài phú ở thời khác này cũng chỉ là vật trang trí mà thôi. Đàn ông sẽ chỉ biết tuân theo du͙© vọиɠ của mình.

Hoạn quan đành phải mềm giọng cầu xin Trần Chẩn chậm một chút, cũng chỉ có như vậy Trần Chẩn mới có thể nghe thấy.

“Quá sướиɠ… vừa mềm vừa da^ʍ.” Trần Chẩn than nhẹ, tay bóp lấy eo Lâu Tử La, một sâu một nông thọc ra rút vào. Dù là như thế nhưng giường vẫn không ngừng lay động

“Sao vẫn thít chặt thế? Là muốn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ta phải không?”

Hắn thực sự quá yêu cái huyệt non này. Xử nữ huyệt của hoạn quan chưa từng bị người chơi, vừa nóng vừa chặt, bên trong như có vô số đầu lưỡi liếʍ mυ'ŧ từng tấc từng tấc dươиɠ ѵậŧ, hầu hạ thứ thô to kia đến sung sướиɠ. Thịt ruột lại non mềm, mỗi lần đâm chọc lại co rút mấp máy, không chịu khống chế lấy lòng dươиɠ ѵậŧ.

Lâu Tử Lan nức nở dùng tay bóp lấy eo Trần Chẩn, vừa muốn chống đỡ kɧoáı ©ảʍ điên cuồng không ngừng vọt vào, cũng vừa muốn phản kháng lại lời Trần Chẩn nói.

Bị người cưỡng bức đã khiến y cảm thấy nhục nhã, nếu còn chấp nhận những lời dâʍ đãиɠ vũ nhục như vậy, chỉ sợ đếb khi kết thúc, Lâu Tử Lan sẽ lập tức rút kiếm chém Trần Chẩn thành ngàn mảnh.

Huyệt càng cắn càng chặt, nước da^ʍ trào ra càng ngày càng nhiều, vòng eo khỏe mạnh của Trần Chẩn cũng hoạt động gấp gáp hơn, côn ŧᏂịŧ ở cửa huyệt ra ra vào vào nhanh đến mức lóe ra bóng mờ. Mãi cho đến khi Lâu Tử Lân ngưỡng cong cổ, ánh mắt tán loạn, Trần Chẩn mới gầm nhẹ bắn tinh lần hai.

“…Không ư a……”

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng phun đầy huyệt động, Lâu Tử Lan run lên bần bật, hai chân xụi lơ trên giường, da thịt bạch ngọc phủ một tầng mồ hôi mỏng, không nhiều lắm, nhưng lại khiến toàn thân hoạn quan trở nên rực rỡ.

Xuân dược trong người Trần Chẩn đã tan đi hết, tuy rằng không biết ai là người hạ dược nhưng rõ ràng người này không có mục đích khiến Trần Chẩn tinh tẫn nhân vong. Sau khi phát tiết hai lần thì hắn cũng lấy lại được lý trí, tất nhiên biết rõ ràng tình huống hiện tại.