Chương 4: Nam chính dạy nói lời da^ʍ mỹ, vì không muốn bị cᏂị©Ꮒ hỏng hoạn quan đành phải thỏa hiệp (H)
“Đừng …” Lâu Tử Lan co người, nhịn không được bắt đầu xin tha, thanh âm run rẩy như sắp ngất đi: “Ư a, sẽ, sẽ bị cᏂị©Ꮒ nát mất… Đừng ưm a……”
“Không ưm a… Ha a a a… Thọc, thọc tới rồi ưm a……”
Mông thịt tuyết trắng lắc lư trong không trung thành cuộn sóng mị hoặc, tiếng phụt phụt lởn vởn quanh tai. Loại kɧoáı ©ảʍ khi bị cᏂị©Ꮒ đến gần như ná thở thế này khiến Lâu Tử Lan hoàn toàn mất đi thần trí, đôi mắt màu hổ phách vô thần nhìn Trần Chẩn, miệng không ngừng rên lên.
Tiếng hít thở của y cũng trở nên dồn dập, huyệt thịt một lần lại một lần bị côn ŧᏂịŧ mãnh liệt nghiền nát đảo loạn, nước bọt dâʍ ɭσạи theo khóe miệng chảy xuống dưới. Nghiễm nhiên bộ dáng của y lúc này như đã bị người chơi hỏng.
“Lẳиɠ ɭơ!” Thiếu niên chửi thô tục, thở phì phò, hung tợn nắn bóp mông thịt trắng nõn của hoạn quan như thể là muốn đem nó nhào thành cục bột, “Sao mông lại to như vậy, hử? Thật là xướng kỹ trời sinh để nam nhân chơi đùa… Hừm, sao vẫn chặt như thế?”
Những lời thô tục khó có thể lọt tai khiến Lâu Tử Lan bất giác co rụt cúc huyệt. Trần Chẩn nhận thấy được điều này, đột nhiên tát vào mông nảy làm phát ra một tiếng vang dội.
“Nói! Là ngươi hạ thuốc ta phải không? Ngươi trời sinh để đàn ông chơi, huyệt ngứa nên muốn tìm người cᏂị©Ꮒ cho hết ngứa đúng không?”
“Hu hu… Không phải……”
Lâu Tử Lan không thể chịu đựng nổi nên nhắm mắt lại. Mông thịt bị bàn tay thô to đầy kén vỗ mạnh. Thế mà y lại cảm nhận được một tia kɧoáı ©ảʍ từ động tác nhục nhã này, ngay cả cúc huyệt đều trở nên dâʍ đãиɠ hơn, không ngừng trào ra nước da^ʍ.
Y quả thực như lời Trần Chẩn nói, dâʍ đãиɠ đến cực điểm.
Lâu Tử Lan lập tức cắn môi, không để miệng tiếp tục thốt ra tiếng rên ngâm. Trần Chẩn cười lạnh, sao có thể theo ý y? Eo lập tức tăng tốc độ, dươиɠ ѵậŧ đâm thọc càng thêm tàn nhẫn, không bao lâu sau Lâu Tử Lan đã khóc thút thít xin hắn chậm lại.
Trần Chẩn lại bóp chụp mông thịt đã bị đánh đến đỏ lừ, bắt Lâu Tử Lan phải thốt ra những lời dâʍ ɭσạи.
“Là… Là huyệt ngứa…… hu hu, xướng… kỹ… đừng đánh, đau, ha a… để đàn ông tùy ý cᏂị©Ꮒ… Ư a a a…”
Hoạn quan vừa dứt lời, hai mắt Trần Chẩn đỏ ngầu, điên cuồng kịch liệt đâm thọc, hận không thể nhét hai quả trứng ở dưới gốc rễ vào trong. Giờ phút này hắn thực sự trở thành khách làng chơi đến chơi kỹ, người dưới thân cũng thực sự tự bẻ da^ʍ huyệt cầu hắn chơi.
“Ư… Ha a… Chậm, chậm một chút… Đừng ưm ư…… Ư a ách a a……”
Tất không biết đã bị đá rơi từ bao giờ. Cả người hoạn quan được kiều dưỡng chiều chuộng đến non mềm trắng nõn đến mức nào giờ phút này cũng cuộn tròn ngón chân, bị người cᏂị©Ꮒ đến mất hồn. Chân y giơ lên không trung, căng chặt, xinh đẹp như một khối ngọc quý nhất trên đời.
Y bị ép mở rộng hai chân để đàn ông gian da^ʍ. Tựa như con nhím bị lật ngược lộ ra thịt mềm, một thân non mịn đều sẽ bị đàn ông nhai nát.
Thiếu niên đã đâm thọc mấy trăm lần mới cảm thấy lêи đỉиɦ, vì thế rút ra nguyên cây, “ba” một tiếng đánh vào cằm của mỹ nhân đang thất thần, dùng qυყ đầυ to như quả trứng gà cọ xát cằm thon đến đỏ bừng rồi mới bắn tinh, dường như muốn vấy bẩn toàn bộ cơ thể mỹ nhân.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng bắn lên mái tóc đen huyền của Lâu Tử Lan, lên hốc mắt, thậm chí cả đôi môi nhỏ đỏ bừng đang hơi hé mở. Dịch nhầy sền sệt khiến Lâu Tử Lan bất an nuốt nước miếng, cuốn luôn cả một giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong miệng.
Vẻ ướŧ áŧ đó làm Trần Chẩn vừa mới hoãn lại lại lập tức thất thần. Một màn hương diễm quyến rũ người như thế khiến dươиɠ ѵậŧ của thiếu nên cương cứng thêm lần nữa.
Trần Chẩn kéo hoạn quan ngồi dậy, cánh tay đầy sức mạnh cùng làn da màu lúa mạch tạo thành sự đối lập hoàn toàn với Lâu Tử Lan. Hắn nâng mỹ nhân mông, ôm lấy người như tư thế ôm trẻ con, để cúc huyệt tiếp tục nuốt vào côn ŧᏂịŧ.
Hắn vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn đâu.