Chương 3: Ngươi thích quyến rũ người như thế sao? (H)
“…… Trần Chẩn… Buông ta ra…”
Trong một phút ngắn ngủi Trần Chẩn sững người khiến Lâu Tư Lan ngỡ rằng hắn lấy lại được chút lý trí. Sự hãi hùng khi sắp bị xâm phạm chiếm cứ toàn bộ cơ thể. Lâu Tư Lan vẫn có thể cảm giác được vật nóng bỏng kia đang để ở cửa huyệt vừa bị ngón tay đâm thọc đến tê mỏi. Lâu Tử Lan bất an chớp mắt, lông mi run lên như cánh bướm khẽ rung động, cực kỳ đẹp mắt.
Trần Chẩn càng mê mẩn tâm thần, trong lòng nảy sinh độc ác, thân dưới đâm mạnh vào trong, lập tức toàn bộ côn ŧᏂịŧ đều lút hết đến tận cán, cúc huyệt căng đầy đến mức nếp gấp ở cửa huyệt cũng san bằng, suýt chút nữa đã bị xé rách.
Mặt Lâu Tử Lan trở nên trắng bệch, cho dù chưa nứt nhưng y vẫn cảm nhận được sự đau đớn như bị xé thành hai, cả người thẫm đẫm mồ hôi lạnh.
Trần Chẩn lại sướиɠ như thể lạc vào huyệt động của thần tiên. Dươиɠ ѵậŧ trướng đau được an ủi, thịt ruột nơi cúc huyệt nịnh nọt ôm lấy nó, không thầy dạy cũng hiểu cách lấy lòng côn ŧᏂịŧ của đàn ông, thịt ruột ướŧ áŧ non mềm đến mức có thể chảy ra nước.
Hắn đong đưa eo, rút toàn bộ dươиɠ ѵậŧ ra ngoài rồi lập tức đâm vào đến lút cán, dùng kiểu làʍ t̠ìиɦ mãnh liệt này để cúc huyệt hoàn toàn mở ra.
“Đừng…”
Hai chân trắng nõn vô lực run rẩy, kèm theo đó là tiếng rêи ɾỉ thống khổ của hoạn quan, có lẽ còn mang theo một chút vui thích. Thứ đồ vật to lớn kia như muốn chọc thẳng vào bụng y, nếu y cúi xuống nhìn thì có thể thấy cái bụng mềm mại hơi gồ lên. Mà để người khác chứng kiến sẽ cảm thấy quá khủng bố.
“Đừng thọc… Đau, Trần Chẩn… Trần Chẩn, cầu ngươi ư … a…”
Lâu Tử Lan bị cᏂị©Ꮒ đến mức cơ thể bắt đầu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Chẳng bao lâu sau, đau đớn dần dần tan đi, kɧoáı ©ảʍ tê dại xâm chiếm thớ thịt, như từng đợt từng đợt sóng triều không ngừng dội lên đập thẳng vào y, những lời kháng cự dần trở thành tiếng rên ngâm yêu thích.
“Ư a… Đừng… Ư a……” Mỗi một âm điệu đều bị đâm đứt quãng, cổ tay Lâu Tử Lan bởi vì giãy dụa nên hiện ra vệt đỏ tươi như hồng mai trên tuyết, đẹp không sao tả xiết.
Du͙© vọиɠ của Trần Chẩn được giải tỏa phần nào nên lý trí cũng dần quay trở lại. Người dưới thân không ngừng kêu tên mình khiến hắn biết rõ người đang bị mình cᏂị©Ꮒ là ai.
Đại hoạn quan Lâu Tử Lan, kẻ mà hắn luôn kiêng kỵ.
Bởi vì dươиɠ ѵậŧ đâm thọc quá kịch liệt nên mép cửa huyệt trào ra nước, từng giọt từng giọt vẩy xuống sàn nhà. Bởi vì tốc độ quá nhanh nên theo động tác ra vào của dươиɠ ѵậŧ, mị thịt đỏ bừng cũng bị kéo ra ngoài, cực kỳ xinh đẹp.
Trần Chẩn gạt vài sợi tóc mai ra sau đầu, từ trên cao nhìn xuống sắc mặt nhiễm hồng màu yên chi, mặt mày cũng lộ ra vẻ quyến rũ động tình, ánh mắt như sóng nước đong đưa nhộn nhạo ý xuân, và cánh môi hồng không thể khép kín lại. Tất cả đều là vì bị hắn cᏂị©Ꮒ mới xuất hiện.
Y thực sự quá đẹp.
Giờ phút này dừng lại mới là sự lựa chọn chính xác, nhưng sao lại muốn dừng lại?
Tay Trần Chẩn lần sờ vuốt ve vòng eo mẫn cảm của hoạn quan, chạm đến đầṳ ѵú đã bị hắn đùa bỡn đến mẫn cảm, ngay sau đó không chút lưu tình hung hăng véo một cái.
“A a!”
Lâu Tử Lan bất giác ưỡn ngực để giảm bớt đau đớn thình lình xuất hiện, lúc này y đang phát ngốc, chỉ có nơi dưới thân đang bị chơi là cảm nhận được rõ ràng.
“Dâʍ đãиɠ…” Trần Chẩn ghé sát người tới lại mυ'ŧ lại hút vυ' non, những lời hư hỏng không cần ai dạy cũng có thể nói ra: “Vυ' da^ʍ thật ngon, ngươi thích quyến rũ người như thế sao? Hừ, thật nhiều nước…”
Hắn nâng một chân của Lâu Tử Lan lên cao hơn, dươиɠ ѵậŧ đâm chọc càng sâu, nước da^ʍ òm ọp òm ọp trào ra khiến tràng đạo thêm mềm nhũn. Mỗi một lần nhục bích bị cọ xát đều khiến Lâu Tử Lan cảm thấy bản thân sẽ bị cᏂị©Ꮒ đến chín nhừ.