Đi qua một ngọn núi, không nghĩ tới lại còn thêm một ngọn núi khác, Tiểu Thanh bình thường không thường xuyên đi bộ, hôm nay lại vì muốn đẹp mà chọn một đôi giày không phù hợp, hiện tại lòng bàn chân bị trầy nàng cảm thấy thật đau.
Nhận thấy được Tiểu Thanh đi càng lúc càng chậm,Pháp Hải quay đầu lại nói: "Đi nhanh một chút.”
Tiểu Thanh thật sự đi không được nữa, chỉ có thể đứng tại chỗ ấp úng nói: "Nếu không thì ngươi đi trước đi, một lát ta lại đuổi theo sau."
Pháp Hải nhíu mày, hỏi: “Làm sao vậy?”
Tiểu Thanh có chút ngượng ngùng: “Ta…… Lòng bàn chân của ta bị trầy, đi không được."
Vốn tưởng rằng Pháp Hải sẽ kêu nàng trở về, Tiểu Thanh thấp thỏm đứng tại chỗ, nhưng một lúc sau đó lại nghe Pháp Hải nói: “Nghỉ một lát rồi đi tiếp.”
Hai người chọn một cây đại thụ ngồi xuống, Tiểu Thanh dựa lưng vào thân cây, nở một nụ cười nhìn Pháp Hải, nói: "Pháp Hải ngươi đối với ta thật tốt a."
Pháp Hải không đáp lời, chỉ giương mắt nhìn sắc trời đang dần tối nói: "Thanh xà, nếu hai canh giờ nữa mà không tới được Cô Tô, thì tối nay chỉ có thể qua đêm tại đây."
Sau hai canh giờ nữa liền không thể vào thành, Tiểu Thanh cúi đầu nhìn bàn chân của mình, hỏi Pháp Hải: "Nếu bây giờ hai chúng ta đi, thì hai canh giờ nữa sẽ có thể tới sao?"
Pháp Hải gật đầu: “Có thể, cho nên Thanh xà không bằng bây giờ ngươi thi pháp về thành Hàng Châu đi.”
Tiểu Thanh thở dài, quả nhiên Pháp Hải nào có tốt như vậy, muốn nàng về thành Hàng Châu chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Nàng kiên quyết lắc đầu, nói: "Không bằng ngươi cho ta biết Cô Tô ở nơi nào, hiện tại ta liền thi pháp qua đó, rồi ở chỗ đó chờ ngươi?"
Pháp Hải không nói chuyện, cúi đầu cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tiểu Thanh buồn bực hỏi Pháp Hải: "Ngươi nói vì sao ngươi không thi pháp đến Cô Tô, vì cái gì lại phải đi bộ? Ngươi bây giờ thi pháp đem ta cùng nhau đến Cô Tô không được sao?"
Pháp Hải giương mắt xem Tiểu Thanh, nói: “Nếu đã ở nhân gian thì phải tuân thủ quy tắc, nếu không có việc bất đắc dĩ, thì không thể sử dụng pháp thuật, một chút cũng không được."
Tiểu Thanh gật đầu: “Thụ giáo thụ giáo.”
Pháp Hải liếc nhìn Tiểu Thanh một cái, nhưng hắn nhìn không ra được một chút nào là thụ giáo trong mắt của Tiểu Thanh.
“Thôi, tối nay ở lại đây đi.” Pháp Hải mở miệng nhàn nhạt nói, rồi sau đó từ trong cổ tay áo móc ra một bình sứ đưa cho Tiểu Thanh, nói: “Dược trị thương ngoài da.”
Tiểu Thanh tiếp nhận, cợt nhả nhìn Pháp Hải nói: “Ngươi giúp ta bôi đi, ta không biết bôi a.”
Pháp Hải lấy ra lương khô đã chuẩn bị sẵn, cũng không nhìn Tiểu Thanh, nói: "Vậy thì trả lại đây."
"Đừng a, ta nói giỡn thôi." Tiểu Thanh nắm chặt bình dược, thoa thuốc xong, liền đem bình dược cất vào cổ tay áo của mình, rồi dùng khuỷu tay chọt chọt Pháp Hải, nói: "Bình dược này ta giữ trước, sau khi trở về thành Hàng Châu ta sẽ trả cho ngươi sau."
Pháp Hải đem túi bánh nướng giấy lớn đưa qua, hỏi nàng: “Ăn hay không ăn?”
Tiểu Thanh cúi đầu nhìn thấy, bĩu môi, theo bản năng nói: "Không có thịt a." Nói xong mới cảm thấy không đúng, lại nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của Pháp Hải, liền cười mỉm duỗi tay lấy một cái bánh đưa lên miệng gặm.
“Thanh xà.” Pháp Hải đột nhiên kêu nàng, nói: “Ngươi ăn ít thịt thôi.”
“Vì cái gì? Ta đây rất thích ăn thịt a, hay là vì ngươi cảm thấy ta ăn nhiều thịt sẽ béo lên?” Tiểu Thanh hỏi.
Pháp Hải nhìn nàng một cái, thở dài: “Không tốt cho việc tu hành.”
Tiểu Thanh gật đầu nói: “Ta biết a, nhưng mà, ta là Xà Yêu, sao có thể ăn chay được, trừ phi ta giống tỷ tỷ vì muốn gầy để trở nên đẹp hơn……”
Cùng nói chuyện với Tiểu Thanh mà nàng không thông, Pháp Hải liền dứt khoát không nói nữa, cúi đầu im lặng niệm kinh.
Pháp Hải đang chuyên tâm niệm kinh, thì lúc này bên hông đột nhiên bị chọt, hắn rất bất mãn mà nhìn về phía người quấy rầy hắn.
Chỉ thấy Tiểu Thanh nhìn hắn cười, nhìn qua có vài phần thuần lương, thấy hắn đang nhìn về phía mình, liền mở miệng nói: "Cho ta thêm một cái bánh, ta không no."
Pháp Hải tức giận mà đem nguyên túi bánh cho Tiểu Thanh, nói: "Chớ có quấy rầy bần tăng."
Tiểu Thanh trong miệng ngậm bánh, gật đầu hàm hồ nói: “Biết rồi biết rồi.”
Tia sáng cuối cùng của mặt trời lặn đã biến mất, cả ngọn núi bao trùm bởi một màu đen vô tận, Pháp Hải còn đang niệm kinh, Tiểu Thanh ngồi ở bên cạnh nhìn Pháp Hải chằm chằm, đã hơn một canh giờ đi qua, Pháp Hải mắt cũng không mở, chứ đừng nói là cùng nàng nói chuyện phiếm.
Tiểu Thanh ngồi thật mạnh xuống đất, nhìn chằm chằm phía sau lưng Pháp Hải, nhìn không được bao lâu, thì cảm thấy có chút mệt mỏi, liền chậm rãi mà nhắm mắt lại.
Cuối xuân thời tiết buổi tối có chút lạnh, nhất là lúc gió núi thổi qua, Tiểu Thanh lạnh đến mức run cả người, nàng vẫn luôn hoài nghi chính mình là một yêu tinh sợ lạnh nhất, ngủ không được, mở mắt ra nhìn Pháp Hải, như cũ vẫn đang niệm kinh.
Nàng đứng dậy đi tới một cây đại thụ cản gió ngồi xuống, đầu hơi gục xuống một chút, đây là cảnh tượng khi Pháp Hải đứng dậy nhìn thấy, hắn đến gần Tiểu Thanh muốn đem nàng ngồi thẳng lên.
Nào ngờ vừa mới tới gần, hai chân liền bị Tiểu Thanh ôm lấy, Pháp Hải có chút kinh ngạc, cúi đầu thì thấy Tiểu Thanh không mở mắt, có lẽ là đang nửa tỉnh nửa mơ, cảm nhận được hơi ấm không nhịn được mà tới gần.
Pháp Hải cong lưng đem tay của Tiểu Thanh kéo ra, vừa lúc kéo tay ra thì đầu của Tiểu Thanh lại ngã vào vòng tay của hắn, giây tiếp theo, hai tay liền ôm chặt hắn lại.
Pháp Hải nhất thời không vững, ngã ngồi trên mặt đất, chỉ thấy đầu của Thanh xà đang cọ không ngừng trong l*иg ngực của hắn.
Trong một lúc, toàn bộ kinh văn trong đầu đều mất hết, Pháp Hải nắm chặt đôi tay, nhắm chặt hai mắt, ngồi tại chỗ một hồi lâu, chờ đến khi một cơn gió lạnh thổi qua, mới mở mắt, đẩy Tiểu Thanh ra, không chút lưu tình mà đánh thức nàng.
Tiểu Thanh ngây thơ mờ mịt mở mắt ra, liền thấy Pháp Hải ở trước mặt, lại nhắm mắt hướng người Pháp Hải dựa vào, ngay lúc này, Pháp Hải đưa tay chặn Tiểu Thanh, nói: “Thanh xà, tỉnh lại.”
Tiểu Thanh hoàn toàn thanh tỉnh, ngồi thẳng thân mình nhìn về phía Pháp Hải, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì, dựa vào thân cây ngủ đi.” Pháp Hải trầm giọng nói.
Tiểu Thanh lẩm bẩm nói: "Trong núi này thật lạnh, vất vả lắm mới ngủ được, bây giờ lại bị ngươi đánh thức, Pháp Hải ngươi cho ta dựa một chút đi, ta rất lạnh ngủ không được."
Một đôi con ngươi của Pháp Hải trong đêm tối không thấy rõ, nhưng Tiểu Thanh lại nghe Pháp Hải nói: "Hóa thành nguyên hình, tiến vào trong tay áo bần tăng mà ngủ."
"Cách hay a!" Tiểu Thanh ánh mắt sáng ngời, hưng phấn nói: “Ta tại sao lại không nghĩ ra."
Giây tiếp theo, Tiểu Thanh liền hóa thành nguyên hình bò vào tay áo Pháp Hải. Có được vật chắn gió, thật mau liền trở nên ấm áp.
Pháp Hải dựa lưng vào thân cây, khoanh chân ngồi xuống, yên lặng niệm kinh văn.
Thanh xà trong tay áo mới đầu còn rất yên tĩnh, không nhúc nhích, nhưng hình như nàng trời sinh là không biết an phận, chẳng được bao lâu, liền chui vào sâu trong tay áo.
Pháp Hải đưa tay đem Thanh xà kéo ra ngoài một chút, nhưng nàng lại tiếp tục bò, không còn cách khác, Pháp Hải chỉ có thể đưa tay đè Thanh xà lại.
Bề mặt Thanh xà tựa như không có vảy, ánh lên một màu xanh lục bảo, Pháp Hải nhịn không được, vuốt ve hai cái, giây tiếp theo, hắn như bị điện giật mà thu tay, cầm lấy tràng hạt, nhắm mắt lại niệm kinh văn đưa tạp niệm trong lòng đi ra ngoài.
Thanh xà trong tay áo tùy ý mà chậm rãi bò đến l*иg ngực, Pháp Hải vẫn không nhúc nhích, trong tay vê tràng hạt không ngừng, suốt một đêm, hắn không ngủ.