Sau khi Bạch Tố Trinh trở lại về Bạch phủ, Tiểu Thanh đã không còn ở, chắc hẳn là đã đi tìm Pháp Hải, Bạch Tố Trinh không nhịn được nhíu mày, trong lòng lo lắng Tiểu Thanh và Pháp Hải sẽ cùng nhau làm ra chuyện gì đó.
Bạch Tố Trinh trở về phòng lục tung ngăn tủ, Tiểu Thanh đã chọn một chiếc váy đỏ lụa eo thắt nơ hoa, trong lòng nàng lộp bộp một tiếng, Tiểu Thanh đối với Pháp Hải kia chỉ sợ là có ý tứ gì đó, chờ muội ấy trở về nàng nhất định sẽ cùng muội ấy nói chuyện thật rõ ràng.
Tiểu Thanh lúc này đã ở sau núi của Kim Sơn Tự soi mình trong con suối nhỏ nửa canh giờ, một lúc lâu cũng không thấy Pháp Hải, đành lớn giọng hét lên: “Pháp Hải!”
Giọng nói của nàng làm cả một đàn chim sợ hãi bay tán loạn.
Pháp Hải thực mau xuất hiện, như cũ cau mày, nói: “Có thể hay không đừng kêu?”
Tiểu Thanh cúi đầu sửa sang lại vạt áo, trả lời: "Nếu ngươi có thể cho ta đi vào thì đương nhiên ta sẽ không kêu, đằng này ngươi lại không cho ta vào, hết cách ta chỉ có thể kêu ngươi ra."
Nói có sách mách có chứng, Pháp Hải phát hiện chính mình thế nhưng không thể nói lại được, xoay đầu nói: “Ngày hôm qua đã quên nói với ngươi, bần tăng không muốn cùng ngươi cùng nhau điều tra việc nửa yêu.”
Mặc cho Pháp Hải đang quay đầu, Tiểu Thanh càng muốn tiến đến trước mặt Pháp Hải, nói: “Bội tình bạc nghĩa là không tốt đâu Pháp Hải thiền sư.”
Bội tình bạc nghĩa? Pháp Hải thở dài, hắn vô lực phản bác lại Tiểu Thanh, mặc kệ nàng nói cái gì, dù sao thì nàng cũng giống như đang chiếm lý, hẳn chỉ cần tập trung lo đi xuống núi là được
Tiểu Thanh cười đuổi theo, hỏi: “Pháp Hải, ngươi có phát hiện hôm nay ta có chút khác biệt không?"
Pháp Hải mắt nhìn thẳng, trả lời: “Không có.”
"Ngươi không nhìn ta, thì làm sao ngươi biết được!" Tiểu Thanh đi nhanh hơn một bước, chặn đường Pháp Hải, đứng yên ở trước mặt hắn, nhẹ nhàng xoay một vòng, làn váy đỏ tươi xoay một vòng giống như một đóa hoa đang nở rộ, Tiểu Thanh cười cười: " Phát hiện ra chưa?"
Pháp Hải yên lặng rũ xuống mắt: “Tướng mạo cùng y phục đều là giả dạng."
Tiểu Thanh thở dài, chậm rãi đi trở về bên cạnh Pháp Hải, nói: "Pháp Hải ngươi thật đáng thương, có phải ngươi làm hòa thượng quá nhiều năm nên không còn biết phân biệt cái gì đẹp mắt cái gì khó coi không?"
Pháp Hải nhàn nhạt liếc Tiểu Thanh một cái, Tiểu Thanh từ trong ánh mắt Pháp Hải có thể nhìn ra một chút sự khinh thường, nàng trong nháy mắt liền hiểu, nói: "Ánh mắt này của ngươi có nghĩa là ngươi có thể phân biệt được? Vậy ngươi nói xem ta hôm nay ăn mặc có đẹp hay không?"
"Trang trí chỉ là ngoại vật, đẹp hay xấu không quan trọng, quan trọng nhất là tấm lòng." Pháp Hải nhìn phương xa, ánh mắt bình tĩnh nói.
“Vậy ngươi có từng nghe qua câu tâm sinh tướng chưa?” Tiểu Thanh hỏi.
Pháp Hải có linh cảm không tốt, nhưng Thanh xà lại đang nhìn chằm chằm hắn, hắn nếu không trả lời, khẳng định sẽ bị nàng quấy rầy không dứt, không còn cách khác, Pháp Hải chỉ có thể gật đầu.
Tiểu Thanh tiếp tục nói: “Ta đây là một yêu tinh tốt, ngươi có thấy ta xinh đẹp không?"
Giữa mày Pháp Hải nhảy dựng, Thanh xà này quả nhiên là muốn đào hố cho hắn nhảy vào, trong lòng mặc niệm vài câu Phật pháp, Pháp Hải quyết định làm lơ nàng.
Nhưng mà Pháp Hải đã xem nhẹ mức độ mặt dày của Tiểu Thanh, một đường xuống dưới chân núi, Tiểu Thanh thế nào cũng muốn hắn nói ra đáp án.
Cảm thấy bất lực, Pháp Hải không nhìn Tiểu Thanh, lạnh lùng nói:“Đẹp.”
Tiểu Thanh mím môi, tận lực khống chế khóe miệng đang muốn giương lên, thấy Pháp Hải nhìn qua, liền lập tức dùng tay áo che miệng, tuy đã che miệng lại nhưng ý cười trong ánh mắt lại thể ngừng.
Pháp Hải lại dời mắt đi, không nhìn nàng.
"Pháp Hải ngươi sinh ra thật là tuấn tú, nếu ngươi không phải làm hòa thượng thì tốt rồi, các cô nương ở trong thành Hàng Châu nhất định sẽ rất thích ngươi, cho nên ngươi làm hòa thượng thật là đáng tiếc, ngươi không có ý định hoàn tục ư?" Tiểu Thanh cợt nhã hỏi.
“Chớ có nói bậy.” Pháp Hải nghiêm khắc nói.
“Ngươi làm hòa thượng đã bao nhiêu năm rồi?” Tiểu Thanh lại hỏi.
“Ngươi hôm nay vì cái gì lại nói nhiều như vậy?” Pháp Hải hỏi lại.
Tiểu Thanh nuốt một ngụm nước miếng, nghĩ nghĩ, nói: “Tùy tiện hỏi a, dù sao trên đường cũng nhàm chán, chỉ có ngươi mới có thể cùng ta tán gẫu."
Vừa lúc đi tới chân núi, Pháp Hải vê tràng hạt trong tay: "Nếu đã cảm thấy chán thì bây giờ liền mau chóng trở về, không cần đi cùng ta."
“Ta không nói, một câu cũng không nói, ngươi đừng đuổi ta đi a!” Tiểu Thanh gắt gao đi theo Pháp Hải.
Pháp Hải không nói lời nào, chỉ là bước chân lại đi nhanh hơn.
Tiểu Thanh đi theo phía sau Pháp Hải, nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, vì cái gì nàng hiện tại lại muốn đi theo Pháp Hải, rõ ràng thái độ của hắn đối với nàng một chút cũng không tốt....
Tới đỉnh núi kia, đi qua hang động bị sụp, Tiểu Thanh nhìn Pháp Hải hỏi: "Khổng tước yêu đâu? Sao lại không tìm được hơi thở của hắn?"
Pháp Hải ngưng thần dò thăm yêu khí, thật lâu sau, cau mày nói: “Biến mất.”
"Ngày hôm qua hắn vẫn còn ở đó, cứ cho là bỏ trốn đi, nhưng theo lời hắn nói thì nương tử của hắn không biết mình là nửa yêu, làm sao có thể tùy ý cùng hắn bỏ trốn?" Tiểu Thanh nghi hoặc nói.
“Tìm nương tử của hắn ở trên núi." Pháp Hải nói.
Hai người tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được một ngôi nhà nhỏ làm bằng tre ở trong góc rừng, Tiểu Thanh muốn duỗi tay đẩy cửa bước vào. Thì Pháp Hải ở ngay lúc này hất nhẹ tay nàng ra, đẩy cửa bước vào trong.
Tiểu Thanh nhìn bóng dáng của Pháp Hải, rũ mắt cười cười, kỳ thật, Pháp Hải đối nàng vẫn khá tốt!
Sau khi vào nhà tre, bên trong đồ vật đầy đủ, không có một hạt bụi, hiển nhiên là có người ở, chỉ là trong nhà một bóng người cũng không có, cẩn thận xem xét, thì trong nhà này vẫn còn lưu lại một chút hơi thở của khổng tước yêu.
Tiểu Thanh ngồi xuống băng ghế làm bằng thanh trúc, cẩn thận quan sát từng đồ vật rồi nói với Pháp Hải: "Đây chắc chắn là chỗ ở của khổng tước yêu và nương tử của hắn, hai người này khẳng định là đã bỏ trốn!"
Nói xong cầm lấy ấm nước bên cạnh đổ cho chính mình một cốc nước, đang chuẩn bị đưa lên miệng uống, lúc này Pháp Hải liền nhanh tay đoạt lấy cốc nước trong tay Tiểu Thanh đem đổ xuống đất, nói: “Đừng uống!”
Tiểu Thanh mắt thấy nước trong cốc đổ xuống đất, một lát sau, bay lên một làn khói trắng, sau khi khói trắng tan đi, trên mặt đất kia một mảnh đều là màu đen.
“Kia, kia…… Khổng tước yêu kia cũng thật độc ác a!” Tiểu Thanh lắp bắp nói.
Pháp Hải đem cốc nước đặt sang một bên, rồi lập tức đi ra ngoài.
Tiểu Thanh vội vàng đi theo, ngôi nhà này nàng một chút cũng không muốn ở.
Vừa đi ra ngoài, Tiểu Thanh liền nghe Pháp Hải nhìn nàng nói: "Bần răng muốn đi Cô Tô, ngươi mau trở về đi."
"Cô Tô!" Tiểu Thanh có chút hưng phấn nói, "Ta đi cùng ngươi a, ta nghe nói cá quế chiên xù và Thái Hồ tam bạch ở đó đều ăn rất ngon!"
Pháp Hải nhắc nhở nói: “Bần tăng là đi bắt yêu.”
"Ta cũng không nói là không bắt a, bắt xong rồi thì đi ăn. Ta cùng ngươi đi bắt yêu, ngươi cùng ta ăn cá, thế nào?" Tiểu Thanh đúng lý hợp tình nói.
“Chẳng ra gì.” Pháp Hải nhẹ giọng nói, nhưng cũng không kêu Tiểu Thanh trở về.
Tiểu Thanh yên tâm đi theo Pháp Hải đi tới Cô Tô, dù sao thì lúc trước tỷ tỷ cũng nói sẽ không quản nàng đi đâu nữa, cho nên cũng không vội về nhà nói với Bạch Tố Trinh chuyện này.
“Pháp Hải, chúng ta đi Cô Tô à?” Tiểu Thanh hỏi.
Pháp Hải gật đầu, rồi sau đó nhìn nàng một cái, hỏi: "Làm sao?”
Tiểu Thanh cười cười: "Không làm sao hết a, ta thích đi dạo ngắm phong cảnh!"
Pháp Hải không quản nàng, đi qua thêm một ngọn núi, rồi đi thẳng về hướng Cô Tô.
Tiểu Thanh cúi đầu nhìn chân của mình, mím môi, tiếp tục đuổi theo Pháp Hải.