Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Tố Trinh liền tới gõ cửa phòng Tiểu Thanh, nắng sớm mờ mờ, Tiểu Thanh ngáp dài tới lần thứ hai ba thì cũng tới Nam Hải Tử Trúc Lâm, Bạch Tố Trinh đem lá liễu giao cho tiểu đồng ở ngoài cửa Tử Trúc Lâm, sau đó tiểu đồng vào Tử Trúc Lâm, chẳng được bao lâu liền đi ra kêu hai người đi vào.
Đi qua từng tảng đá lớn tiến vào, Tiểu Thanh trong lòng có chút hoảng, Quan Âm nương nương a, nàng hôm nay sẽ nhìn thấy Quan Âm nương nương, chỉ là lỡ như Quan Âm muốn nàng trở về Nga Mi Sơn tu hành thật tốt thì phải làm sao đây? Lời này nên nghe hay không nghe?
Tiểu Thanh trong lòng rối rắm, còn chưa suy tư xong thì đã tới trước mặt Quan Âm Đại Sĩ, chóp mũi quanh quẩn hương đàn vị có chút quen thuộc, Tiểu Thanh trong nháy mắt liền nghĩ tới Pháp Hải, ngẩng đầu nhìn Quan Âm Đại Sĩ liếc mắt một cái, trong lòng thầm khẩn trương, Quan Âm Đại Sĩ sẽ không giống Pháp Hải chứ?
Tiểu Thanh và Bạch Tố Trinh cùng nhau đối Quan Âm Đại Sĩ hành lễ, xong xuôi Tiểu Thanh liền lặng lẽ hướng bên cạnh dịch vài bước, tận lực muốn cho Quan Âm Đại Sĩ không chú ý tới mình.
Cách đó không xa Quan Âm Đại Sĩ mắt hàm từ bi cười, hỏi Bạch Tố Trinh: “Ngươi trong lòng có điều phiền nhiễu?”
Bạch Tố Trinh thật sâu nhíu mày rồi gật đầu: “Đệ tử ngu dốt, lúc trước được đại sĩ chỉ điểm đi báo ân, dứt nợ trần gian mới có thể thành tiên, nhưng mà giờ phút này, đệ tử lại không biết ân này phải báo đáp như thế nào, mong rằng đại sĩ chỉ điểm cho đệ tử.”
Quan Âm Đại Sĩ vẫn là cười, tay cầm bình dương liễu, nói: “Thế sự luân hồi, tình cờ gặp gỡ, hết thảy đều đã định sẵn, ngàn năm trước mục đồng cứu ngươi, Tố Trinh ngươi hiện tại nên báo ân như thế nào, đều có định số.”
Tiểu Thanh nghe thấy lời này, mở to hai mắt nhìn, hơi hơi giương mắt nhìn về phía Quan Âm Đại Sĩ, lời mà Quan Âm nói với lời mà vị tăng nhân thủ tháp Lôi Phong rất giống nhau.
Bạch Tố Trinh giờ phút này cười: “Đa tạ Quan Âm chỉ điểm, Tố Trinh đã hiểu, chỉ là lúc báo ân sợ rằng sẽ sinh ra nhiều việc, xảy ra vô số biến số, nếu Tố Trinh không thể giữ vững đạo của mình thì nên làm thế nào?”
Quan Âm nói: “Vô thường chính là có thường.”
Bạch Tố Trinh lần này là thật sự đã hiểu, cảm tạ Quan Âm, trên mặt mang theo sự bình thản chưa bao giờ có, còn Tiểu Thanh thì một chữ cũng nghe không hiểu, chỉ là nhìn Bạch Tố Trinh giống như sắp được thành tiên, trong lòng vui vẻ, không kìm được mà cười ra tiếng.
Tử Trúc Lâm an tĩnh chỉ có âm thanh lá trúc theo gió mà sàn sạt, còn lại đều rất yên tĩnh, do đó âm thanh của Tiểu Thanh càng vang hơn. Nàng trong lòng khó tránh khỏi xấu hổ, rũ đầu yên lặng không nói, thật lâu sau sau giương mắt nhìn Quan Âm Đại Sĩ một cái, vuốt cái mũi cười cười, liền muốn cáo từ.
“Chậm đã.” Quan Âm Đại Sĩ giống như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Tiểu Thanh, liền lên tiếng ngăn lại.
Tiểu Thanh hơi hơi trừng lớn mắt, hỏi: “Quan Âm nương nương người biết trong lòng ta đang suy nghĩ cái gì?”
Quan Âm cười, nhìn Bạch Tố Trinh nói: “Tố Trinh, muội muội này của ngươi thật là ngây thơ hồn nhiên, là một hạt giống tu hành tốt.”
Tiểu Thanh vừa nghe đến “hạt giống tu hành tốt” liền thay đổi sắc mặt, Quan Âm Đại Sĩ không phải muốn nàng trở về Nga Mi Sơn tu hành đó chứ?
Bạch Tố Trinh nhìn nhìn Tiểu Thanh, cười nói: “Tâm tư của muội ấy không đặt ở tu hành, ngày ngày chỉ nhớ trong thành Hàng Châu có cái gì ăn ngon, giống như một hài tử không bao giờ lớn, nếu Tố Trinh sau này sẽ có thể thành tiên, chỉ sợ không thể thường xuyên cùng muội muội gặp nhau, mong rằng Quan Âm nương nương sau này có thể chiếu cố muội ấy.”
“Điều này là đương nhiên, Tiểu Thanh cùng ta rất có duyên.” Quan Âm Đại Sĩ hướng Bạch Tố Trinh gật đầu, lúc sau lại đối Tiểu Thanh cười nói: “Tới đây.” Tiểu Thanh chỉ chỉ chính mình, thấy Quan Âm Đại Sĩ gật đầu, mới tiến lên đi đến.
Càng tiến gần, hương đàn càng thanh xa mờ mịt, Tiểu Thanh thấy Quan Âm Đại Sĩ ngắt xuống một lá dương liễu đưa cho nàng.
Tiểu Thanh tiến lên tiếp nhận, rất kinh ngạc, nhưng không quên nói lời cảm tạ.
Nàng cúi người, nhìn Quan Âm nói: “Đa tạ Quan Âm nương nương.”
Quan Âm lúc này, duỗi tay đem hạt châu treo trên cổ Tiểu Thanh lấy ra, tinh tế xem qua, hỏi Tiểu Thanh: “Ngươi có biết hạt châu này là của ai không?”
Tiểu Thanh lắc đầu: “Không biết, tỷ tỷ nói, lúc mới gặp ta, đã thấy trong miệng ta ngậm hạt châu này, sau này khi ta hóa thành hình người, liền đem này hạt châu đeo ở trên cổ.”
Quan Âm hỏi: “Tiểu Thanh có biết, ngươi có thể hóa hình cùng lần tình cờ gặp gỡ ngàn năm trước có liên quan không?”
Tiểu Thanh gật đầu: “Ta biết, nếu không phải ngàn năm trước tỷ tỷ cứu ta, mang theo ta cùng nhau tu hành, ta đời này sẽ không có khả năng hóa thành hình người!”
Quan Âm buông lỏng tay ra, thấy Tiểu Thanh đem hạt châu tựa như bảo bối mà nhét trở lại cổ áo, cười: “Cũng tốt, vậy ngươi có biết nếu muốn đắc đạo thành tiên thì phải dứt nợ trần gian không?”
Tiểu Thanh vẫn là gật đầu: “Ta biết, tỷ tỷ muốn thành tiên, liền phải trả ân tình cho Hứa Tiên, nếu ta sau này cũng muốn thành tiên, thì lúc này cũng phải trả ân cho tỷ tỷ, vì tỷ tủ chính là ân nhân cứu mạng của ta!”
Quan Âm thần sắc hơi ngưng, nhưng thực mau liền khôi phục lại, hướng Tiểu Thanh gật gật đầu: “Suy nghĩ cẩn thận, là chuyện tốt.”
Tiểu Thanh được khen, Bạch Tố Trinh thì giải được thắc mắc trong lòng, cả hai đều vui vẻ mà hướng Quan Âm Đại Sĩ cáo biệt, trở về thành Hàng Châu.
Quan Âm nhìn bóng dáng vui sướиɠ của Tiểu Thanh nói: “Có một số chuyện phải tự mình ngộ ra a!”
……
Tiểu Thanh cùng Bạch Tố Trinh trở về Bạch phủ, nàng không biết tỷ tỷ có hiểu lời Quan Âm nói không, nên liền hỏi: “Tỷ tỷ, những lời mà Quan Âm nương nương nói với tỷ, tỷ đều nghe hiểu cả sao?”
Bạch Tố Trinh gật đầu: “Tỷ thấy Hứa Tiên gia cảnh bần hàn, muốn dùng tiền tài làm vật báo ân cho chàng, lại không nghĩ tới chàng không cần, nếu chàng đã thật sự muốn cưới tỷ, vậy thì tỷ muốn báo ân chỉ có thể cùng chàng kết nghĩa phu thê.”
“…… Ân cứu mạng, lấy thân báo đáp?” Tiểu Thanh kinh ngạc nói.
Bạch Tố Trinh bất đắc dĩ gật đầu, thở dài: “Dù sao Hứa Tiên thọ mệnh cùng lắm cũng vài chục năm, cùng lắm thì, ân tình này liền dùng vài chục năm báo đáp đi.”
Tiểu Thanh bĩu môi: “Nếu vậy thì Hứa Tiên may mắn rồi, kiếp này còn có thể lấy tỷ tỷ làm vợ.”
Bạch Tố Trinh lại lắc lắc đầu. Trên mặt mang theo sầu khổ, trở về phòng của mình.